Món hàng không ai mua

Không một ai chịu mua những gì Joe Biden, Kamala Harris và đảng Dân Chủ đang rao bán hiện nay.

Đầu tuần rồi, trong đêm khai mạc cuộc nhóm họp ma quỷ tại Chicago mà đám Dân Chủ gọi là đại hội toàn quốc, ông tổng tư lệnh sắp về vườn công khai phủ nhận việc ông đã tức giận với tất cả những người đã cho rằng ông cần phải rút lui sau thảm họa tranh luận tháng Sáu. Đã không có một người nào thực sự tin chuyện này. Trong suốt nhiều tuần sau cuộc tranh luận, trong khi đám truyền thông và giai cấp ưu tú của đảng DC, bu quanh như đám cá tra, Tòa Bạch Ốc đã có thái độ trụ chân một cách thách thức và khẳng định sẽ không đi đâu hết. Biden cuối cùng chịu thua nhưng không ai tin cụ không tức giận đám DC đã đẩy cụ vào phía sau và ép cụ phải đọc bài điếu văn chính trị cho chính cụ -một bài than vãn cay đắng- trên truyền hình quốc gia. Không ai tin cụ đâu, Joe Biden.

Trong đêm thứ nhì của hội nghị ma quỷ thượng đỉnh, cử tri DC nghe rao rảng từ chính miệng tay cộng sản chính gốc Bernie Sanders. Sanders, là người đã đi hưởng tuần trăng mật tại Liên Xô trong cao điểm của Chiến Tranh Lạnh trong khi treo cờ Búa Liềm cộng sản trong văn phòng thị trưởng của ông khi đó, là một tay chuyên gia thao túng đảng DC ngày nay. Trong lời rao rảng, có lúc Sanders đã nói “Tôi muốn tất cả mọi người nhớ lại chuyện của ba năm rưỡi trước”. Có thật là đảng DC muốn so sánh thành quả thực sự của Donald Trump với Biden không? Trước khi COVID-19 phá hoại năm cuối của Trump, Nga không đánh Ukraine, Hamas không giết dân Do Thái, kinh tế không bước vào suy trầm, lạm phát không ở mức cao nhất từ bốn chục năm qua, hàng triệu di dân lậu không tràn ngập xứ Mỹ, Mỹ là xứ xuất cảng năng lượng. Không ai tin ông đâu, ông cộng sản ơi.

Sau đó, ngày Thứ Ba, những người tham dự đại hội được nghe từ hai người khổng lồ tối cao đang thực sự kiểm soát đảng cực đoan DC ngày nay: Barack và Michelle Obama. Barack và Michelle cố hun đúc cái hồ hởi giả tạo dành cho bà Harris, bằng cách nhắc nhở lại những ngày vàng son năm 2008 của phép lạ “Hy Vọng” và “Yes, We Can!”. Không một người có ý thức chút đỉnh có thể đồng ý với so sánh Barack Obama với Harris. Bỏ qua chính sách cực tả và màu da đậm giống nhau, thiên tài hùng biện Obama không có gì giống bà u mê Cali, chuyên cười hô hố, được ủng hộ ít hơn bệnh dương liễu, chỉ được bổ nhiệm làm ứng cử viên TT của đảng DC sau khi bác Joe bị đảo chánh không đổ máu, vì đảng DC không còn giải pháp nào khác.

Trong bài diễn của ông, Obama đã nhắc lại việc chọn ‘ông bạn’ Biden đứng cùng liên danh năm 2008 đã là một quyết định hay nhất. Thật ra, họ nghĩ chúng ta ngu tới mức nào? Obama, cho dù không có can đảm công khai nhìn nhận, đã cùng với Nancy Pelosi, là thủ phạm chính trong vụ đảo chánh tháng Bảy. Đúng vậy, Biden đã không thèm ở lại đại hội nghe Obama; cụ đã bay đi Cali nghỉ khỏe. Bà Harris cũng đã bỏ đi Milwaukee đêm Obama đọc diễn văn, cố tránh chọc giận Biden thêm. Như phóng viên Tòa Bạch Ốc của Fox News Jacqui Heinrich đã báo cáo, hai ông bà Obama vẫn chưa lấy lại được cảm tình của Tòa Bạch Ốc của Biden sau vu đảo chánh. Mà họ cũng không nên được như vậy. Không ai mua cái bài hát kumbaya lố bịch của đảng DC. (Ghi chú của DĐTC: kumbaya là loại bài hát của dân Phi châu dành để cầu mong phép lạ của thần thánh; đây là cách tác giả Josh Hammer mỉa mai việc các lãnh đạo DC ca tụng Biden sau khi đuổi cụ đi chỗ khác chơi).

Cuối cùng, một phần lớn của cuộc họp của đám ma quỷ tại ‘Thành Phố Gió Mạnh’ (Ghi chú của DĐTCWindy City là biệt danh của Chicago) đã được dành cho việc tung hô gia tài của Biden, được gọi là “yêu nước”, “người tốt” đã đặt quyền lợi tổ quốc trên quyền lợi đảng, bằng cách khiêm nhường rút lui khỏi cuộc tranh cử TT. Toàn bộ câu chuyện là nói láo. Biden không hề “vị kỷ” hay “cao thượng” khi rút lui, ông ta bị đảo chánh một cách thô bạo nhất bởi chính các đồng chí của ông. Đảng DC, không giống đảng CH, tin tưởng họ có quyền làm bất cứ chuyện gì để chiếm được thắng lợi. Không có gì tự nguyện hay vị kỷ gì trong chuyện này, chỉ là chuyện một đảng phải làm bất cứ chuyện gì họ nghĩ cần thiết để tối đa hóa hy vọng chiến thắng chống một đối thủ mà họ ngụy tạo là một đe dọa độc đáo cho thể chế dân chủ của chúng ta.

Về chuyện Biden là một “người tốt”, đây cũng là nói láo. Đúng vậy, đây là nói láo lớn nhất, thường được lập lại liên tục trong cuộc đời của tôi. Biden không phải là người tốt. Chỉ cần hỏi bà Mary Ellen Bork khi xưa Joe Biden đã hợp tác với Ted Kennedy, tay đã giết Mary Jo Kopechne, để đánh chồng của bà, người được bổ nhiệm vào Tối Cao Pháp Viện Robert Bork như thế nào, đến độ cái tên ‘bork’ đã đi vào tự điển tiếng Mỹ, mang nghĩa “đánh tàn bạo”. Chúng ta cũng có thể hỏi thẩm phán Clarence Thomas Biden có là người tốt không khi cụ đã là người phổ biến những nói láo thô bỉ nhất của bà Anita Hill. Thêm nữa, có ông bố Mỹ nào có thể nhìn vào Hunter Biden để nói Joe là một ông bố tốt không?

(Nguồn Newsweek) – Vũ Linh dịch

Previous
Previous

Kinh tế sẽ yếu tố quyết định lá phiếu cử tri

Next
Next

Tại sao tôi KHÔNG bầu cho Kamala Harris 2024