Một nửa sự thật không phải là sự thật

Thái Hóa Lộc

Trong các ngày gần đây ông Elon Musk đã công bố tài liệu được gọi là “Hồ sơ Twitter”, thứ mà so với “Hồ sơ Ngũ Giác Đài” ngày xưa thì tầm quan trọng ảnh hưởng đến với đất nước của Hoa Kỳ gấp nhiều lần.

Người đàn ông đến từ Nam Phi này đã bỏ một số tiền quá lớn đến 44 tỷ để mua cơ quan truyền thông Twitter cho đến bây giờ nhiều người vẫn chưa hiểu ông mua để làm gì ngoài những gì ông đã nói ra là quyền Tự Do ngôn luận. Đa số chỉ hiểu mới hiểu được NỬA SỰ THẬT…Sự thật của vấn đề vẫn còn là ẩn số khi ông lần lượt đưa ra ánh sáng những gì đã xảy ra trong thời gian trước đây của Twitter mà ông chưa làm chủ.

 “Hồ sơ Twitter” — được tiết lộ từng đợt một thông qua ký giả Matt Taibbi — minh chứng cho một mối quan hệ giữa chính phủ – đảng chính trị – và Đại công ty Công nghệ (Big Tech) gần như đã thấm sâu vào nền văn hóa của chúng ta giống như ở nước cộng sản Trung Quốc. Trong trường hợp hiện tại của chúng ta, sự xâm nhập này được thực hiện tinh vi hơn một chút — không có công dân nào bị giam hãm trong căn hộ của họ để rồi bị đem đi hỏa táng — nhưng sự tinh vi này rốt cuộc có thể khiến tình trạng càng trở nên nguy hiểm hơn. Việc đàn áp câu chuyện máy điện toán xách tay của ông Hunter Biden chỉ là một trong vô vàn các hành động phi pháp.

Như ký giả Miranda Devine của tờ New York Post lưu ý, vai trò của FBI trong tất cả những vụ việc này vẫn chưa được tiết lộ — có thể điều đó sẽ được tiết lộ về sau. Trong khi đó, nam diễn viên James Woods là người phản ứng mạnh mẽ nhất trong chương trình của ông Tucker Carlson hôm ngày mùng 02 tháng 12 năm 2022 vừa qua. Thậm chí nam diễn viên này còn khiến ông Tucker phải há hốc miệng trong một cuộc phỏng vấn qua điện thoại khi ông tuyên bố, theo như tôi nghe được, rằng “Cứ cạo bỏ đi lớp vỏ bọc của bất kỳ thành viên Đảng Dân Chủ cực tả nào, quý vị sẽ thấy lộ ra một kẻ phát xít.”. Không những thế, ông Woods, người sẽ dự định kiện Ủy ban Quốc gia đảng Dân chủ (DNC), vốn căn bản đã phá hủy sự nghiệp diễn xuất xuất sắc của ông qua việc cấm ông tham gia Twitter và các đạo diễn phân vai đã chú ý — và tuân theo — những điều này),ông còn đưa ra những nhận định khác trên AmericanWireNews.com như sau: “Tôi có thể bảo đảm với quý vị về một điều hơn bất cứ điều gì khác mà quý vị từng nghe trong đời: Tôi sẽ thuê luật sư. Dù thế nào đi nữa, tôi sẽ kiện Ủy ban Quốc gia Đảng Dân Chủ,” nam diễn viên Woods nói với người dẫn chương trình cùng tên Tucker Carlson. “Dù thắng hay thua, tôi sẽ đứng lên đấu tranh cho quyền lợi của mọi người Mỹ — chứ không phải người được gọi là người nổi tiếng. Tôi không phải là người nổi tiếng. Hầu như chẳng còn công nhận tôi nữa vì sự nghiệp của tôi đã bị chính những người đó hủy hoại.”

Trong khi đó, phe thiên tả Hoa Kỳ và chính phủ của chúng ta chưa bao giờ ngừng cố gắng bịt miệng chúng ta. Chiến thuật mới nhất là thông qua thứ được gọi bằng một cái tên mỹ miều là Đạo luật Bảo tồn và Cạnh tranh Báo chí (Journalism Competition and Preservation Act, JCPA) mà họ đang cố gắng thông qua trước khi Quốc hội mới nhóm họp vào tháng Một. Đây chỉ là một nỗ lực “nem đá dấu tay” nhằm hạn chế và về căn bản là xóa sổ các phương tiện truyền thông khác.

Về vấn đề này, Thượng nghị sĩ Marsha Blackburn (Cộng Hòa-Tennessee) đã đưa ra tuyên bố sau đây: “Đạo luật Bảo tồn và Cạnh tranh Báo chí sẽ trao nhiều quyền hơn nữa cho các phương tiện truyền thông thiên tả và Thung lũng Silicon. Chúng ta cần bảo vệ những tờ báo nhỏ của chúng ta và bảo đảm rằng những tờ báo nhỏ đó được trả tiền cho nội dung của họ. Dự luật này sẽ cho phép Big Tech củng cố quyền lực hơn nữa và giúp việc kiểm duyệt những tiếng nói bảo tồn truyền thống trên mạng xã hội trở nên dễ dàng hơn”.

Ngày nay nền chính trị Hoa Kỳ đã thoái hóa đến mức cả hai đảng đang cố gắng sử dụng hệ thống tư pháp hình sự và cơ hội để bôi nhọ các đối thủ chính trị bằng các cáo buộc hình sự, thay cho nền chính trị bầu cử văn minh bình thường như các tác giả của Hiến Pháp đã hình dung và như thường được thực hiện ở hầu hết các nước dân chủ – và như đã được thực hiện ở Hoa Kỳ cho đến khi xảy ra vụ bê bối Watergate năm 1973–1974. Những nhân vật truyền thông thủ vai chính trong vụ Watergate đã tự ca ngợi bản thân bằng hàng loạt giải thưởng báo chí và trở thành những anh hùng dũng cảm của ngành báo chí tự do. Họ còn quấy nhiễu chúng ta, những thường dân vô danh, trên màn hình TV. Sự quảng bá những kẻ cáo buộc trong giới truyền thông đã kích thích sự thèm khát của giới truyền thông chính trị quốc gia. Các đội ám sát không đổ máu trong Bộ Tư pháp và ủy ban tư pháp Hạ viện đã trở nên mê mẩn và rơi vào tay của những kẻ săn mồi đàn hặc tổng thống của các hãng thông tấn lớn. Đó là một căn bệnh chính trị, có thể là đang ở giai đoạn cuối và vô phương cứu chữa, và giờ đây căn bệnh này đang di căn khắp hệ thống chính trị Hoa Kỳ. Họ muốn tìm sự thật trong sự săn đuổi này nhưng lại chỉ muốn tìm một nửa sự thật của vấn đề…

Ông Garland đã thể hiện sự phi lý không thể hiểu nổi mang tính đảng phái khi thông báo bổ nhiệm ông Jack Smith giàu kinh nghiệm làm công tố viên đặc biệt khi ông cho rằng bước đi này là cần thiết, vì tuyên bố tái tranh cử của ông Trump đã tạo ra một sự xung đột lợi ích cho vị tổng chưởng lý này. Ông đã đối mặt với một cuộc xung đột gay gắt hơn nhiều khi trong hai năm qua từ chối bổ nhiệm một biện lý hoặc công tố viên đặc biệt trong cuộc điều tra những gì dường như là một vụ lừa đảo tài chính tai tiếng nghiêm trọng do gia đình ông Biden thực hiện trong nhiều năm ở các quốc gia hải ngoại, trong đó một số không phải là quốc gia thân thiện với Hoa Kỳ. Cựu tổng chưởng lý dưới thời TT Trump, ông William Barr, đã cung cấp thông tin một cách hữu ích cho giới truyền thông rằng Bộ Tư pháp có thể có đủ cơ sở để truy tố ông Trump theo Đạo luật Gián điệp vì đã lưu giữ bất hợp pháp các tài liệu mật. Các công tố viên Hoa Kỳ cáo buộc bất cứ điều gì, nhưng ý kiến ​​cho rằng ông Trump đã vi phạm Đạo luật Gián điệp là điều vô lý nhất được lan truyền ở Hoa Thịnh Đốn, kể từ những ngày đầu của trò bịa đặt vụ thông đồng giữa cựu TT Trump và Nga.

Đảng Cộng Hòa cũng sẽ có kế hoạch điều tra tài chính gia đình Biden, nhưng họ sẽ không thể có được bất cứ bản cáo trạng nào từ Bộ Tư pháp của ông Biden. Các công tố viên có thể kết tội bất kỳ thành viên Đảng Cộng Hòa nào về bất cứ điều gì ở Thủ đô Hoa Thịnh Đốn, nhưng nếu họ buộc tội ông Trump theo Đạo luật Gián điệp hoặc theo các sự kiện ngày 06/01/2021, thì đó sẽ là một thảm họa do chính Đảng Dân Chủ tự mình gây ra mà sẽ kéo dài hàng thập niên. Điều tốt nhất có thể hy vọng là trận chiến ác liệt của nền công lý đã bị chính trị hóa này sẽ chữa lành chứng nghiện hình sự hóa đảng phái cho tầng lớp chính trị Mỹ, điều vốn đã tồn tại trong một thời gian dài…

Những gì đã và đang xảy ra, người dân Hoa Kỳ chỉ mới nhận ra một nửa của sự thật từ cuộc bầu cử năm 2020, đàn hặc và những tiết lộ mới đây của nhà tỷ phú Elon Musk. Còn một nửa sự thật nữa ở đâu, chúng ta vẫn thật sự chưa hình dung ra được. Ngạn ngữ Nga có câu: “Một nửa cái bánh mì vẫn là bánh mì, nhưng một nửa sự thật là giả dối.” Thậm chí Benjamin Franklin còn nói nặng nề hơn: “Half a truth is often a great lie.” - Tạm dịch, một nửa sự thật là điều dối trá ghê gớm.

Với kinh nghiệm này chúng ta hiểu rằng thủ thuật “một nửa sự thật” là gì? Hiểu một cách đơn giản trong lãnh vực chính trị, đó là những kết luận được đưa ra sự kiện đã cố tình che giấu bớt điều kiện. Trong toán học, thường một định lý (hoặc mệnh đề) nào đó nó chỉ đúng trên một miền điều kiện ràng buộc và xác định. Việc mở rộng điều kiện hơn bằng cách cố tình lược bỏ đi một vài điều kiện sẽ khiến định lý ấy không còn đúng nữa. Một nửa sự thật vi phạm tính toàn diện, tức là bỏ sót “điều kiện cần và đủ khi đưa ra kết luận”, do đó một nửa sự thật chính là mệnh đề sai, và mệnh đề sai thì nó sẽ là sự dối trá. Và nửa sự thật không bao giờ đúng sự thật là vậy!

Previous
Previous

Joe Biden nối gót Barack Obama phá nát Usa

Next
Next

Chứng minh Biden admin và toàn bộ Dân Chủ gian lận bầu cử