Mừng Lễ Tạ Ơn
Lễ Tạ Ơn đầu tiên của gia đình tôi trên đất Mỹ tại Thành Phố Westminster, Nam California, cách đây mười chín năm. Lúc đó chúng tôi mới đến Mỹ được vài tháng.
Hãng của chồng tôi, nhân dịp lễ tặng nhân viên mỗi người một con gà tây to tướng. Tôi tần ngần trước con gà tây, không biết phải thanh toán nó như thế nào đây? Nướng ư? Không xong, vì cái lò nướng của nhà tôi quá cũ kỹ, nó không chịu làm công việc đó. Sau một hồi vận dụng đầu óc, tôi đi đến quyết định nấu cary gà tây, nhưng mà nồi đâu mà nấu cho hết. Lại phải diễn một màn đi mượn nồi... Xóm tôi ở chung quanh phần đông là dân H.O., nên mượn một cái nồi to đúng cỡ cũng không khó. Ra chợ Mỹ gần nhà, mua khoai tây và các thứ linh tinh cũng tạm đủ gia vị để nấu cary.
Cuối cùng, tôi cũng giải quyết được con gà tây khổng lồ đã làm khổ lòng tôi không ít, vì tôi phải đánh vật với nó khi chặt ra thành những miếng nhỏ để nấu. Món cary nấu xong được phân phối tới cửa nhà của hàng xóm, kèm theo một nụ cười và một câu nói mang âm hưởng năn nỉ: "Các bác ăn dùm! Cảm ơn!". Có lẽ thấy khuôn mặt tôi thành khẩn quá, cộng vào đó không nấu mà cũng có ăn, nên ai cũng hoan hỉ đón nhận. Thật là mừng hết lớn vì sợ ế. Phần còn lại được lũ bạn học của con trai tôi chiến đấu sạch sẽ, còn tấm tắc khen ngon và bảo đây là lần đầu tiên chúng nó được ăn cary gà tây. Tôi nói: "Không có lần thứ hai đâu các con!". Dù làm một lễ Tạ Ơn không theo đúng truyền thống và ý nghĩa của người bản xứ, nhưng chúng tôi đã cũng đã có một mùa Thanksgiving đáng nhớ.
Lễ Tạ Ơn gần đây nhất của chúng tôi vào khoảng thời gian năm ngoái - 2011, là lễ Tạ Ơn đầu tiên của vợ chồng tôi ở xứ tuyết Wisconsin với gia đình con trai. Trong một đêm trước lễ Tạ Ơn hai ngày, tôi cảm thấy mệt và khó thở, toàn thân run bần bật như người mắc mưa, đo áp huyết thì thấy cao kinh khủng. Tôi đánh thức chồng con dậy, con tôi nói phải gọi 911 ngay.
Chỉ trong chốc lát toán cấp cứu địa phương đã có mặt, tiếp đến là xe cấp cứu và toán nhân viên y tế của bệnh viện cùng tới kịp thời. Sau khi khám nghiệm, họ quyết định chở tôi vào ngay bệnh viện. Họ đã làm tất cả các cuộc xét nghiệm. Các bác sĩ và y tá cùng rất ân cần và dịu dàng. Với vốn Anh Ngữ của thời Trung Học, tôi yêu cầu họ nói chầm chậm, nếu nhanh quá sẽ không lọt vào lỗ tai của tôi. Họ cười thông cảm và thong thả giải thích tình trạng sức khoẻ của tôi, cùng cách thức theo dõi bệnh trạng và việc sử dụng thuốc men.
Từ lúc cấp cứu cho đến lúc xuất viện, họ không hề hỏi đến bảo hiểm hay bất cứ thứ gì ngoài họ tên của tôi, ngày tháng năm sinh, và địa chỉ. Cấp cứu bệnh nhân là ưu tiên số một. Trước khi tôi ra về, các bác sĩ và y tá trong phòng tới chúc mừng tôi sẽ có một lễ Tạ Ơn vui vẻ tại nhà và yên tâm chữa bệnh. Những cái bắt tay, những vòng tay ôm ấm áp tình người đã thể hiện đúng tinh thần "Lương Y Như Từ Mẫu". Họ với tôi là những người không cùng tiếng nói, không cùng sắc tộc, nhưng họ đã đối xử với tôi với đầy tình nhân ái.
Qua sự việc trên, tôi bỗng thấy... nhớ Mẹ. Ngày còn bé tôi ít gần Mẹ vì bà bận bịu buôn bán. Sau khi thôi học ở nhà giúp Mẹ trông nom cửa hàng thì tôi mới thực sự gần gũi Mẹ. Thời thiếu nữ của tôi ở Pleiku, tôi học được ở Mẹ nhiều điều bổ ích cho đời sống. Mẹ tôi học rất ít, nhưng bà là người có kiến thức và có những suy nghĩ rất cấp tiến so với những người cùng độ tuổi của bà. Mẹ tôi thường nói sống ở đời điều quan trọng là phải biết nhớ ơn, biết tôn trọng, và biết cảm thông. Cửa tiệm nhà tôi ở ngay cổng Chợ Mới Pleiku, người người qua lại rất tấp nập vào buổi sáng, nhưng vào buổi trưa thì vắng khách. Tôi thường hay nhổ tóc sâu cho Mẹ, bà chỉ cho tôi xem tướng người ta qua từng bộ phận trên khuôn mặt. Đó là những kinh nghiệm mà bà đã tích lũy qua sự tiếp xúc với nhiều người. Sau này tôi đem ra áp dụng và được khen là đã đoán đúng tính tình của mọi người.
Bài học đầu tiên Mẹ dạy là phải biết nhớ ơn. Bà nói những gì mình có được như nhà, xe, tiền bạc,..là do khách hàng đem tới. Buôn bán giống như đi làm dâu trăm họ, mình phải biết làm vừa lòng khách và tôn trọng khách, bất kể họ là thành phần nào trong xã hội. Không bao giờ đánh giá khách hàng qua quần áo hoặc bộ dạng của người ấy.
Có nhiều người khi nhắc tên ca sĩ hoặc nghệ sĩ, thường hay kêu con nọ thằng kia. Mẹ tôi nói các cụ ngày xưa không coi trọng nghề xướng ca, nhưng mình không nên gọi họ là con ca sĩ X hát hay quá, hoặc thằng nghệ sĩ Y diễn vui quá... Phải tôn trọng họ, vì họ mang tiếng hát và niềm vui đến cho chúng ta. Phải gọi họ là cô nọ hay anh kia.
Lễ Tạ Ơn của nước Mỹ gợi cho tôi nhớ nhiều những chuyện đã xẩy ra trong đời sống chung quanh mình. Nhớ ơn ai, không phải đợi đến ngày lễ Tạ Ơn trong năm mới thể hiện, nhưng dù sao đó cũng là ngày nhắc nhở mình "ăn trái nhớ kẻ trồng cây" như các cụ già thường nói. Có những điều mình chợt quên, ngày lễ này gợi lại cho mình nhớ phải làm một cái gì để thể hiện lòng biết ơn. Cũng có những điều tuy đơn giản, nhưng rất giá trị trong đời sống, mình có được và hưởng được, nhưng mình không biết trân quý. Buổi sáng thức dậy, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ, kéo bức mành lên tôi thấy những con sóc nhỏ nhanh nhẹn chạy nhẩy trên mặt đất và những cành cây thật dễ yêu. Hàng cây sau vườn, lá bắt đầu chuyển màu và tạo thành một bức tranh có màu sắc đẹp lạ lùng đối với tôi. Lá rụng bay trong gió buổi trưa rơi xuống đất, vang lên âm thanh sào sạc, gợi cho tôi cảm nhận mùa thu đã về, và cũng cho tôi biết thế nào là mùa thu, một mùa thu đúng nghĩa.
Xin đa tạ đất trời cho tôi thấy rõ rệt bốn mùa trong năm, cây xanh, mưa mát, nắng chói, lá vàng, lá đỏ, và tuyết trắng. Cảm ơn mưa cho xanh lá. Cảm ơn nắng lên sau nhiều ngày mưa ướt át. Cảm ơn gió thổi lá thu bay cho thi sĩ làm thơ và nhạc sĩ viết những bài hát hay cho đời thưởng thức. Cảm ơn trăng huyền ảo trải xuống hàng cây khô ven đường. Cảm ơn mùa xuân cho cỏ cây hoa lá đơm bông, làm vui đất trời và làm vui con người. Cảm ơn những khắc nghiệt của cuộc đời, cảm ơn những đổi thay đau lòng nhưng đã giúp tôi được trưởng thành hơn. Xin cảm ơn những người bạn đã cho tôi hiểu thế nào là tình bạn, một tình bạn chân thành. Bạn đã cho tôi những tình cảm ấm áp, cùng dìu dắt nhau qua những ngõ hẹp của cuộc đời. Những người thiếu phụ đôi mươi thay chồng săn sóc và dạy dỗ con, vừa làm mẹ và vừa làm cha, sống mòn mỏi trong những năm tháng dai dẵng đợi chờ..."Ngày về xa quá! Người ơi...!".
Ngày hôm nay, dù ý nguyện chưa đạt, nhưng tôi bằng lòng với những gì đang có, vì tôi tin rằng mỗi người đều có một định mệnh đã được an bài, không phải muốn là được. Xin tạ ơn Trời Phật, tạ ơn Thượng Đế đã cho con những hạnh phúc đơn sơ mà quí giá, đã cho con một đức tin, một chỗ dựa tinh thần để con vững chãi bước về phía trước.
Xin tạ ơn quê hương Việt Nam đã cho tôi biết bao nhiêu kỷ niệm. Dù buồn, dù vui, và dù đau xót, quê hương Việt Nam vẫn nằm sâu thẳm trong trái tim tôi. Cùng xin tạ ơn quê hương mới, nơi dung thân của những người ra đi mà vẫn mang theo quê hương Việt Nam trong từng nỗi nhớ...!!! Cũng chỉ vì hai chữ "Tự Do".
Lê Ngọc Anh