Xin hành động thay vì lời nói!
DFW.- Nói đến Thương Phế Binh là nói đến nỗi bất hạnh vô biên của những Chiến sĩ đã từng chiến đấu oanh liệt trong cuộc chiến bảo vệ Miền Nam Tự Do.
Sau khi bỏ lại một phần thân thể trên trận địa, họ đã trở thành phế nhân, mất hết khả năng lao động để sinh tồn! Sau 30 tháng tư 75, họ đã bị mất hết tất cả, bị đuổi ra khỏi nhà đã được Chính quyền VNCH cấp phát! Thảm thương nhất là những Chiến sĩ bị trọng thương trong năm 1974 đến tháng 4 năm 1975. Họ chưa được đền đáp một chút gì; lại bị kẻ thù đuổi khỏi các Quân y viện, khi vết thương còn đang trong thởi kỳ cần được cứu chữa! Không có giấy mực nào; không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả hết nỗi đau thương, khốn khổ của họ!
Trong suốt 49 năm qua họ bị trầm luân trong vũng lầy cuộc sống; bị ruồng bỏ, bị tủi nhục ngay trên Quê hương yêu dấu; bị lạc lõng, bơ vơ, đói khổ ngay trên Đất nước mà họ đã từng xả thân chiến đấu để bảo vệ! Những người bị mù mắt, cụt tay, cụt chân,.. cũng đều phải lê tấm thân tàn tạ; hoặc đi bán nhang, bán vé số; hoặc ngồi sửa xe đạp, vá giầy rách ở lề đường để có được bữa cháo, bữa rau!
Chuyến đi mới nhất của chị Lê Thị Hạnh về Việt Nam đã gặp gỡ an ủi các anh Thương Phế Binh lây lất sống ngày tháng cuối đời; ngoài ra chị còn cầu siêu cho những người không còn nữa.
Cùng hỗ trợ về tinh thần vật chất cho chị Lê Thị Hạnh còn có chị Phạm Thị Tùng, chị Hoàng Thị Mừng, bà quả phụ Hoàng Lộ vẫn luôn trong lòng ghi nhớ về Người Thương Phế Binh Việt Nam Cộng Hoà.
Theo lời chị Hạnh cho biết rất nhiều Thương Phế Binh ban ngày phải đi xin ăn khắp các hang cùng, ngõ hẻm; ban đêm phải ngủ vật, ngủ vạ dưới gầm cầu, trong xó chợ! Thân xác đui mù, què cụt... phải lê lết, nhầy nhụa vì đói khát; bị hành hạ, đớn đau vì vết thương trong ngưởi tái phát khi trái gió, trở trời không thuốc men chữa trị! Chị Hạnh luôn biết ơn họ vì nhờ họ mà chị mới có được ngày hôm nay!
Những người bị đạn thù làm liệt nửa người; suốt tháng năm dài nằm “vạ“ ở trên “giường“; ăn, ngủ, tiêu, tiểu, tắm rửa cũng ở trên “giường“; nồng nặc mùi xú uế!!! Nhiều lúc họ muốn chết đi cho rảnh nợ đời vì không muốn là nỗi thống khổ, đớn đau và gánh nặng của gia đình!!! Nhưng chẳng ai chịu cho họ chết; và chính họ cũng không đủ sức và nghị lực để tự kết liễu đời mình! Một Phế binh đã phải thốt lên rằng: “1 ngày sống ở dương gian bằng 1 ngàn ngày ở dưới âm phủ!“
Ngày xưa dũng chiến kinh hồn giặc
Nay sống đọa đầy kiếp phế nhân
Trên trận địa đánh rơi đôi mắt
Rụng đôi tay cụt cả đôi chân
Và còn nữa bao nhiêu thương tích
Mảnh đạn mìn ghi nát châu thân
Sau tháng tư đen không cấp dưỡng
Lê thân tàn khắp chốn mưu sinh
Nhầy nhụa trong vũng lầy cuộc sống
Giấy mực nào tả hết điêu linh
Hỡi ai đã từng chung Lý tưởng
Xin rủ lòng thương nhỏ chút tình.
Thời gian trên thế gian này nhất là tại đất nước của nhà cầm quyền Cộng sản, người Thương Phế Binh Việt Nam Cộng Hoà không còn sống bao lâu nữa. Hãy dành một vài phút để nghĩ về họ với sự biết ơn và tưởng nhớ. Cùng nhau thực hiện một hành động cụ thể thay vì lời nói qua ngày!
Bào Trâm