Tạ Ơn Người! Tiếng đàn cho Mẹ!

(Câu chuyện thật, trong đời sống!)

 - Tôi có được cái mà tôi gọi là những học viên “được thử thách về âm nhạc!” Tên Robby* là một ví dụ. Robby được 11 tuổi khi mẹ cậu bé, một người mẹ độc thân, đưa cậu đến học bài Piano đầu tiên. Tôi thích học viên của mình (đặc biệt là những bé trai) bắt đầu học ở lứa tuổi sớm hơn và điều đó tôi cũng có giải thích với Robby. Nhưng Robby nói rằng, mẹ em hằng ao ước được nghe em chơi Piano. Vì vậy tôi nhận cậu bé vào lớp.

Qua nhiều tháng, cậu bé thì tỏ ra cần mẫn học bài và cố gắng luyện tập, tôi thì cố gắng nghe và khuyến khích cậu. Cứ cuối mỗi bài học hàng tuần, em lại nói: “Em ao ước, một ngày nào đó, mẹ sẽ nghe em đàn!”. Nhưng dường như niềm ao ước vô vọng! Đơn giản, vì tôi nhận ra, là cậu bé không có năng khiếu bẩm sinh! Tôi chỉ nhìn thấy mẹ cậu bé từ xa, khi bà đưa con đến, hoặc kiên nhẫn ngồi chờ con trong chiếc xe hơi cũ kỹ. Bà luôn vẫy tay và mỉm cười, nhưng không bao giờ vào nói chuyện với tôi.

Rồi một ngày kia, Robby thôi không đến lớp. Tôi có nghĩ, đến việc gọi em, nhưng rồi lại thôi, vì nghĩ rằng em đã quyết định theo đuổi một cái gì khác hơn. Học đàn không thích hợp với em! Thật sự, tôi cũng mừng vì em nghỉ! Cũng tốt thôi! Robby là một màn quảng cáo tồi tệ nhất, cho sự nghiệp, khả năng dạy học nhạc của tôi!

Vài tuần sau, tôi gửi đến nhà các học trò của mình tờ bươm bướm, quảng cáo, giới thiệu về buổi biểu diễn quy mô sắp tới. Thật ngạc nhiên, Robby hỏi, em có thể tham gia biểu diễn không? Tôi trả lời rằng, buổi diễn chỉ dành cho những bạn còn đang học, trong khi em đã nghỉ rồi! Thật tình tôi không hứng thú gì, để Robby tham gia trình diễn một chút nào cả!

Robby nói mẹ em bị bệnh, nên không đưa em đến lớp được, nhưng em vẫn tiếp tục luyện tập mà! Em năn nỉ thiết tha với tôi, cho em tham gia. Tôi không hiểu điều gì đã xui khiến tôi đồng ý. Có thể vì sự kiên trì của cậu bé chăng, hoặc có thể vì một cái gì đó, trong tim tôi lên tiếng rằng, sẽ ổn cả thôi!

Rồi đêm biểu diễn cũng đến. Khán phòng của trường chật ních, những phụ huynh bạn bè, thân nhân của các em học viên, đứng tràn cả ra hành lang!

ôi cẩn thận cho chắc, xếp Robby ở gần cuối chương trình, trước tiết mục nói lời cuối, cám ơn học viên và biểu diễn một bản nhạc tuyệt vời, để kết thúc chương trình của tôi.

Tôi sắp xếp như thế để, nếu Robby có làm bể! hư bột hư đường, thì tôi cũng có thể cứu vãn, bằng tiết mục chuyên môn biểu diễn của mình.

Và buổi diễn đã diễn ra khá suông sẻ. Rồi đến lượt Robby! Tôi hơi thất vọng, cậu bé bước lên sân khấu với bộ quần áo nhàu nhèo và mái tóc giống như cậu mới vừa dùng máy đánh trứng, để đánh bung nó lên!

Tôi thầm nghĩ, trách sao, em không ăn mặc tương tất như các học viên khác, sao mẹ em không chịu, ít ra là nhắc em chải đầu, trước khi đến với buổi tối quan trọng đặc biệt này.

Tôi thực sự ngạc nhiên đến ngây người, khi Robby tuyên bố, em chọn bản Concerto số 21 của Mozart! Tôi vô cùng bất ngờ, ngỡ ngàng, với những gì được nghe tiếp theo.

Không thể tưởng tượng được, các ngón tay cậu bé lướt nhẹ nhàng, êm ái và linh hoạt trên phím đàn! Tiếng nhạc đi từ cực nhẹ, đến cực mạnh, từ rộn ràng đến sâu lắng. Cả đời dạy nhạc, tôi chưa từng được nghe người nào ở tuổi Robby, chơi nhạc Mozart tuyệt vời đến vậy! Sau sáu phút rưỡi, em kết thúc bằng một đoạn nhạc mạnh dần lên, vang dội, sôi động, rộn ràng!

Mọi người trong khán phòng, đứng bật dậy! tiếng vỗ tay vang dội, liên tục không dứt!

Ngất ngây và giàn giụa nước mắt, tôi chạy lên sân khấu, ôm chầm, ôm thật chặt lấy em Robby, trong niềm hạnh phúc vô biên: “Tôi chưa bao giờ nghe em chơi tuyệt như vậy! em làm cách nào hay thế?”

Qua micro, Robby nói trong xúc động, giọng còn ướt nước mắt, ngắt quãng: “Cô có nhớ, em đã nói mẹ em bị bệnh không? Mẹ em bị ung thư giai đoạn cuối và đã mất sáng ngày hôm qua. Mẹ em bị điếc bẩm sinh, vì vậy, tối nay em đã cố gắng đến đây, vì nghĩ rằng đây là lần đầu tiên, em thực hiện niềm ao ước của mẹ, có thể nghe, nhìn em chơi đàn! Em đã cố hết sức mình vì điều ao ước ấy!”.

Cả khán phòng hôm ấy, cảm động, không ai cầm được nước mắt! Có tiếng nấc nức nở đâu đó!

Khi những người ở sở công tác xã hội, dẫn Robby về, để nhận người đỡ đầu, mắt họ cũng đỏ hoe và đầy xúc động.

 Tôi thầm nghĩ, Cám Ơn cuộc đời mình, đã giàu hơn biết mấy, khi may mắn nhận bé Robby làm học trò!

Vâng, trong niềm xúc động: “Tôi không có học trò thần đồng nào cả, nhưng tối hôm ấy, tôi Cám Ơn Trời, vì tôi trở thành…học trò của Robby!”

Em đã dạy tôi, ý nghĩa của lòng kiên trì, tình yêu, lòng Cảm Ơn và niềm tin vào bản thân, hoặc thậm chí, dám đặt cược vào một người khác, mà không hiểu tại sao.

Cám ơn Trời, tôi tin rằng luôn có những thiên thần ở quanh chúng ta, bên cạnh chúng ta, và ở trong bản thân ta.

Có lẽ bạn cũng có một thiên thần trong cuộc đời bạn, chỉ có điều đôi lúc chúng ta không nhận ra mà thôi? Cám ơn Trời, cám ơn Người, cám ơn Đời!

* Nhưng tiếc thay, Bé Robby đã bị chết, trong vụ nổ bom (khủng bố nội bộ của Mỹ) tại thành phố Oklahoma tháng 4/1995.

Previous
Previous

Nữ văn sĩ Quỳnh Dao từ bỏ cuộc đời ở tuổi 86

Next
Next

Người Con Gái Phú Hòa