Tôi thấy

Ai muốn thắng, tôi sẽ nhường cho thắng

Ai muốn hơn, cứ mặc sức hơn mà

Tôi vẫn nghĩ biển đời này rộng lắm

Ai thấy cần thì cứ học bơi đi!

Tôi đứng nhìn chiếc lá cuối mùa Thu

Càng giãy giụa càng nhanh lìa xuống đất

Tôi đứng ngắm những người ôm hạt cát

Cứ gồng mình, có nắm được gì đâu!

Tôi đứng nhìn vài ba chú chim sâu

Chăm chỉ từ đầu cùng khóm rau hoà thuận

Nó vốn hiểu người nông dân rất bận

Nên nó cần cù hỗ trợ khóm rau xanh !

Tôi đứng nhìn vạn vật ở xung quanh

Nhiều thứ tĩnh, ẩn mình, nhưng có ích

Như chiếc ghế lặng yên, chờ có người về đích

Nó sẽ vui khi đến lượt của mình.

Có rất nhiều người đã thầm lặng hy sinh

Họ đâu nghĩ về bản thân mình nhiều quá

Như thế hệ Ông, Cha mình đó

Cả máu, cả xương, cả thanh xuân bỏ lại ở chiến trường!

Tôi thấy nhiều người, chịu ấm ức, tổn thương

Nhưng lặng lẽ, khiêm nhường, họ rất giàu nghị lực

Họ biết rõ, cuộc đời đầy tiêu cực

Nhưng...thẳng thắn đấu tranh chưa chắc giúp được gì!

Tôi đứng nhìn những người biết cho đi

Họ đã sống không vì danh lợi quá

Họ trân trọng người biết xây, biết vá

Họ lắng nghe, khiêm tốn đến lạ kỳ!

Tôi lại thấy mình nhỏ bé quá đi

Nên chỉ biết cười khì và cũng lười tranh đấu

Hình như tôi cũng tự dưng nhìn thấu

Thật, giả, trắng, đen, đẹp, xấu cũng vô thường!

Tôi lặng lẽ cười, lặng lẽ tự mình thương!

KIẾN

Previous
Previous

Mây chiều nay

Next
Next

Người nữ tu trong cô nhi viện Pleiku * Phạm Tín An Ninh