TS Nguyễn Tiến Hưng ra mắt sách ‘Bức Tử VNCH-Kissinger và 8 Thủ Đoạn Nham Hiểm’

Lâm Hoài Thạch/Người Việt

WESTMINSTER, California (NV) – Tiến Sĩ Nguyễn Tiến Hưng, cựu tổng trưởng Bộ Kế Hoạch và Phát Triển Quốc Gia VNCH kiêm phụ tá tái thiết cho cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, vừa cho ra mắt cuốn sách “Bức Tử VNCH: Kissinger và 8 Thủ Đoạn Nham Hiểm” tại địa chỉ 14361 Beach Blvd., Westminster, hôm Chủ Nhật, 5 Tháng Năm.

Sau khi cám ơn những người giúp ông thực hiện quyển sách này, ông Hưng nói: “Tưởng niệm 49 năm ngày 30 Tháng Tư, nhưng chắc quý vị cũng không biết rằng, không phải 49 năm mà là 50 năm ba tháng. Đáng lẽ VNCH đã sụp đổ vào Tháng Giêng, 1974, chớ không phải 30 Tháng Tư,1975. Vì ông Henry Kissinger đã thuyết phục Richard Nixon năm 1972: ‘Thưa tổng thống, có gì đâu, cứ bỏ rơi miền Nam, nếu chúng ta ký được Hiệp Định Paris vào Tháng Mười, 1972, thì đến Tháng Giêng, 1974, không ai cần quan tâm gì nữa.’”

Kế đến là phần phát biểu của Dân Biểu Trí Tạ (Địa Hạt 70).

Ông Trí nói: “Cuộc chiến Việt Nam chấm dứt cách đây đã 49 năm, nhưng có lẽ nỗi uất ức và ngậm ngùi của dân miền Nam vẫn còn đó. Vào thời điểm đó, không ai có thể tưởng tượng được một quân đội hùng mạnh VNCH, với thể chế chính trị tự do dân chủ, lại có thể để xảy ra biến cố 30 Tháng Tư, 1975.”

“Tiến Sĩ Nguyễn Tiến Hưng, cố vấn sát cạnh cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu trong những ngày cuối cùng của chính quyền Sài Gòn, đã chứng kiến phản ứng của nhân vật được xem là quyền lực nhất, và biết nguyên nhân gây ra sự sụp đổ của miền Nam Việt Nam, Henry Kissinger!,” ông Trí nói tiếp.

Theo tác giả Nguyễn Tiến Hưng, như định mệnh an bài, ngày 30 Tháng Tư, 1975, khi VNCH hoàn toàn bị sụp đổ, chỉ còn một mình tác giả may mắn đang đứng giữa thủ đô Washington DC, và họp báo tại khách sạn May Flower, tiết lộ tài liệu mật tại Dinh Độc Lập để đưa ra ánh sáng thủ đoạn của ông Kissinger, dẫn tới việc Hoa Kỳ thất hứa với VNCH. Rồi khẩn nài: “Giờ đây Hoa Kỳ còn có thể đền bù, dù chỉ là tượng trưng, bằng cách dàn xếp và cứu vớt ít nhất là 1 triệu người miền Nam.”

“Quốc Hội Mỹ ngỡ ngàng, phản tỉnh rồi thay đổi lập trường, từ chống đối, chuyển hẳn qua tiếp nhận với Nghị Quyết ‘Chào Đón Người Tị Nạn’ và chuẩn chi $455 triệu để tài trợ,” sách cho biết thêm.

Theo diễn giả Trí Tạ, “ông Henry Kissinger không muốn Hoa Kỳ tiếp tục viện trợ cho miền Nam, vì theo ông, miền Nam chỉ là con cờ trên bàn cờ tranh giành quyền lợi giữa các thế lực quốc tế như Liên Xô và Trung Quốc. Và ông Kissinger sẵn sàng phản bội lại sự hy sinh của 58,000 binh sĩ Hoa Kỳ và 250,000 quân dân cán chính VNCH.”

Diễn giả nói thêm: “Tiến Sĩ Nguyễn Tiến Hưng đã trưng những bằng chứng cho thấy ông Kissinger đã đi đêm với đại sứ Liên Xô 130 lần trong năm 1972 mà không ai biết. Và điều này dẫn đến chính quyền miền Nam đã không biết rõ ý định của Hoa Kỳ trong thời điểm thương lượng cho Hội Nghị Paris, trong khi Cộng Sản Bắc Việt thì nắm vững chính sách này để từ đó, thực hiện cuộc tổng tấn công vào Sài Gòn năm 1975.”

Trong sách cũng có ghi: “Thượng Nghị Sĩ Henry Jackson (Dân Chủ-Washington), người bỏ phiếu cắt quân viện $300 triệu, bấy giờ phàn nàn: ‘Thật là lố bịch và nguy hiểm, khi Quốc Hội và nhân dân Mỹ phải nhờ vào một quan chức ngoại quốc (ông Hưng) thì mới biết được những văn kiện tối quan trọng này… Phía Hành Pháp đã lừa dối một chính phủ ngoại quốc cũng như Quốc Hội Mỹ về bản chất, và quy mô những điều do Hoa Kỳ cam kết với chính phủ ấy (VNCH).’”

Diễn giả thứ hai là nhà báo Trần Phong Vũ.

Ông nói: “Tôi muốn nói đến sự kiện rất đặc biệt mà có thể nhiều người đồng ý với tôi và có thể không có. Sau năm 1975, biến cố đó đã đưa đến việc miền Nam bị bức tử. Lẽ ra, người ta nghĩ rằng, những người trực tiếp lãnh đạo lúc bấy giờ, hay ít nhất nữa là những người có vai trò quan trọng, tôi muốn nói thí dụ như Đại Tướng Trần Thiện Khiêm hay chính Tổng Thống Thiệu chẳng hạn, các ông phải có quyển hồi ký, hay ít nữa có một cuốn sách để làm chuẩn sau này. Nhưng các ông không có.”

“Nhìn vào những quốc gia khác, hay nói cụ thể hơn tại Hoa Kỳ chẳng hạn, thì chúng ta thấy vấn đề này khác. Và chính chừng đấy, tôi đánh giá rất cao sự nỗ lực của Tiến Sĩ Nguyễn Tiến Hưng, không phải chỉ có quyển sách này hôm nay mà còn nhiều sách khác. Trong sách này, gần như nó đúc kết tất cả những gì ông đã viết, và chúng ta đã được đọc, như ‘Khi Đồng Minh Tháo Chạy,’ ‘Tâm Tư Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu,’ và bây giờ là Việt Nam bị bức tử bởi những thủ đoạn lưu manh, gian trá của Kissinger,” diễn giả nói thêm.

Cuối cùng, diễn giả Trần Phong Vũ nói: “Miền Nam không phải trách nhiệm của ông Thiệu, không phải là trách nhiệm của bất cứ ai, mà là trách nhiệm của từng người chúng ta… Mất miền Nam là một định mệnh, và định mệnh đó đã đè lên vai từ người nông dân cho đến người lao động, từ binh sĩ cho đến các tướng, tá…, và cho đến từng nhà Việt Nam.”

Nhiều đồng hương đến dự, phần nhiều là những độc giả đến ủng hộ tác phẩm của Tiến Sĩ Nguyễn Tiến Hưng.

Ông Lưu Quang Phát nói với phóng viên nhật báo Người Việt: “Theo tôi, trước năm 1975, Quân Lực VNCH là một trong năm quân đội hùng mạnh trên thế giới, mà miền Nam phải bị thất thủ, lý do là Cộng Sản quốc tế, gồm Liên Xô và Trung Quốc đã hỗ trợ cho Bắc Việt. Cho đến bây giờ, tôi muốn nhắc nhở với thế hệ trẻ Việt Nam rằng đừng bao giờ nghe những gì Cộng Sản nói, mà hãy nhìn những gì Cộng Sản làm, như cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu từng nói.”

Ông Nguyễn Hữu Thắng, hội trưởng Hội Tù Nhân Chính Trị Nam California, nói: “Sau khi miền Nam bị thất thủ, thì có những câu hỏi của nhiều người là tại sao miền Nam phải bị sụp đổ trong khi có một quân đội hùng mạnh? Chính tôi là cựu quân nhân cầm sung chống Cộng mà tôi cũng không hiểu là tại sao lại xảy ra biến cố 30 Tháng Tư, 1975. Theo tôi, chính quyển sách này là chìa khóa để giải đáp những câu hỏi đó.”

Ông Trần Bạch Thu, chủ tịch Ban Chấp Hành Hội Cựu Sinh Viên Quốc Gia Hành Chánh VNCH Nam California, nói: “Riêng bản thân tôi, thì tôi thấy quyển sách này có thể giúp ích cho chúng ta. Thứ nhất là lấy lại danh dự của chính phủ và Quân Lực VNCH, vì trong quyển sách này có nói đến những thủ đoạn bí mật khiến cho VNCH sụp đổ, chớ không phải Cộng Sản chiến thắng bằng quân sự. Thứ hai, chúng ta có những bài học lịch sử, tuy là ngoại sử, nhưng cũng rất cần thiết để trong tương lai, chúng ta có thể đối đầu với những âm mưu của Cộng Sản Bắc Việt cũng như quốc tế.”

“Tôi thường nghĩ rằng, khi VNCH thua là vì chúng ta là những người chiến đấu và làm việc ở ngoài ánh sáng, còn những người ở trong bóng tối, họ có những âm mưu mà những người ở ngoài ánh sáng không thể lường trước được. Cũng như quyển sách này, Tiến Sĩ Nguyễn Tiến Hưng đã nêu ra rõ những thủ đoạn nham hiểm của ông Kissinger,” ông Thu nói thêm.

Sau đó, Tiến Sĩ Nguyễn Tiến Hưng trả lời những câu hỏi của những người tham dự. [đ.d.]

…………………………………………………………………………………..

Ý KIẾN QUA TÁC PHẨM MỚI CỦA TS NGUYỄN TIẾN HƯNG

Nguyên văn bài nói chuyện của ông Nguyễn Tiến Hưng như sau

‘Bức Tử VNCH: Kissinger và 8 Thủ Đoạn Nham Hiểm’ của Nguyễn Tiến Hưng ly kỳ bất ngờ

April 25, 2024

Đằng-Giao/Người Việt

“Nếu muốn chính xác thì phải nói là tôi bỏ ra hơn 10 năm làm việc toàn thời gian chứ không đùa đâu,” ông Hưng vui vẻ nói. “Ấy là đã nhờ có một người bạn thân ở Paris hiệu đính phụ tôi.” “Bức Tử VNCH: Kissinger và 8 Thủ Đoạn Nham Hiểm,” một bộ tài liệu đầy đủ dữ liệu cũng như hình ảnh, minh chứng cho sự sụp đổ của VNCH  là một ý đồ có dự tính của Mỹ. Cuốn sách gói ghém bao nhiêu uất ức, trăn trở, và nghẹn ngào của tác giả trong suốt gần 50 năm qua.

“Bức Tử VNCH: Kissinger và 8 Thủ Đoạn Nham Hiểm” buộc ông phải sống lại những giây phút ông muốn quên và buộc ông phải có những cơn ác mộng.

“Khi ngồi sắp xếp lại chi tiết của những sự kiện theo thứ tự lớp lang cho cuốn sách, tôi rất ư là xúc động thấy mình như phải sống lại những giây phút đau thương kinh hoàng khi miền Nam Việt Nam đang thoi thóp. Cứ thấy lại gương mặt ưu tư thất vọng của cố Tổng Thống Thiệu, cứ nghe lại những câu nói xót xa cho quê hương và dân tộc của ông là tôi lại thấy lòng mình như quặn thắt,” vị tiến sĩ chia sẻ. “Hơn ai hết, ông Thiệu vô cùng bàng hoàng trước sự độc quyền thao túng chính trường của ông Henry Kissinger.”

“Bức Tử VNCH: Kissinger và 8 Thủ Đoạn Nham Hiểm” kể lại rất nhiều biến cố lịch sử mà thế giới chưa biết, những khúc quanh chính trị hiểm hóc mà Hoa Kỳ muốn giấu nhẹm.Tiến Sĩ Nguyễn Tiến Hưng chợt hào hứng: “Tuy nhiên, có một điều mà tôi vô cùng hãnh diện và vui mừng cho dân tộc mình là nhờ tôi kín đáo chuyển những tài liệu này qua Hoa Kỳ mà Quốc Hội Mỹ, sau cùng, phải chấp nhận nhận 130,000 thuyền nhân tị nạn thay vì chỉ 50,000 như họ dự định.”Ông thêm: “Và cũng nhờ tôi có tài liệu này trong tay mà ông Kissinger không thể thực hiện được âm mưu là sẽ trả 130,000 người này về Việt Nam sau khi cho mỗi người và Cộng Sản Việt Nam một số tiền.”“Bức Tử VNCH: Kissinger và 8 Thủ Đoạn Nham Hiểm” chứng minh rằng Hoa Kỳ nhận người Việt tị nạn qua đường vượt biên, H.O., và OPD không hoàn toàn do lòng nhân đạo mà vì họ muốn giấu kín một số sự thật, theo Tiến Sĩ Nguyễn Tiến Hưng.Trước đây, ông Hưng từng tung ra những cuốn sách “best seller” gây xôn xao trong cộng đồng Hoa Kỳ và Việt Nam tị nạn như “Hồ Sơ Mật Dinh Độc Lập” (1986), “Khi Đồng Minh Tháo Chạy” (2005), và “Tâm Tư Tổng Thống Thiệu” (2010).

“Bức Tử VNCH: Kissinger và 8 Thủ Đoạn Nham Hiểm” là “công trình” thứ tư của ông và cũng sẽ gây nhiều ngạc nhiên cho độc giả Việt lẫn Mỹ. [đ.d.]

……………………………………………………………………………………….

Thưa  Quý Cao  Minh, Thưa anh Khôi, Thưa anh Hưng,

Xin phép Forward ý kiến trên Email của một vi mà cá nhân tôi nghĩ là rất thành thật mang nhiều ý nghĩa tích cực và đứng đắn. Xin phép BS Nguyễn Ngọc Khôi, tôi  forward Email của BS. Vì từ khi biết anh và anh BS PGC,tôi vẫn nghĩ  Ý kiến quý anh là ý kiến dúng đắn không thiên vị, không mang tính chất riêng tư  đố kỵ cá nhân.

Cá nhân ghi nhận và rất cảm phục. Không phải bây giờ, mà từ 1972, cá nhân chúng tôi khi biết Kissinger vì quyền lợi nước Mỹ,đã không coi trọng VNCH,  chúng tôi cứ tiếc giá như chính sách  Ấp Chiến Lược  và những ý kiến không muốn ngoại bang can thiêp rõ ràng vào VNCH của cố T.Th Ngô Đình Diệm, nên không muốn thấy Kissinger xứng đáng nhận Nobel Hòa Bình cho năm đó. Nên khi coi 8 nham hiểm của Kissinger, tôi không còn lòng kính trong ông ta, và  tôi biết ơn những gì mà sách của TS Hưng mang đến cho chúng ta.

Ngày 5--5-24, tôi có tới tham dự RMS, lúc ra về  TS Hưng có kêu ở lại nói chuyện, nhưng vì không được lái xe đường xa, nên phải theo xe  ra về. Kính xin thứ lỗi.

Hơn nữa lúc đó, hàng dài người đang xếp hàng chờ  đợi  có chữ ký tác giả làm kỷ niệm, nên chúng tôi phải tôn trọng.

Mong dịp ra mắt sách khác nữa cũa tác giả vậy.

Rất kính mong anh TS  Hưng cho thêm tác phẩm nữa trong một ngày rất gần.  

Kính Chào, DS  NND (CVA 1958).  

Ý kiến của SVQY - Nguyễn Ngọc Khôi

Hôm qua, ngày 5 tháng 5, 2024, tôi đi dự buổi ra mắt sách “ Bức Tử VNCH, Kissinger và 8 Thủ Đoạn Nham Hiểm” của tác giả Nguyễn Tiến Hưng. Tôi mua cho tôi một cuốn còn cuốn thư hai có câu tặng Y-Sĩ Đại Tá Hoàng Cơ Lân. Như đã hữa, tôi sẽ gửi cuốn này sang biếu Đại Tá Hoàng Cơ Lân.

Buổi sáng trước khi đi, tôi nhận được thư của Niên Trưởng Nguyễn Thượng Vũ gửi theo thư của Đại Tá Vũ Văn Lộc viết phê bình tác giả Nguyễn Tiến Hưng hơn là về cuốn sách.

Xin nói trước là cá nhân tôi ngưỡng mộ cả hai vị: ông Nguyễn Tiến Hưng vì ông đã là nhân chứng sống về những tà:i liệu được viết giữa TT Nguyễn Văn Thiệu và hai TT Mỹ Nixon và Ford; Còn Đại Tá Vũ Văn Lộc là người đã bỏ công ra xây Viện Bảo Tàng Thuyền Nhân tại San Jose, người duy nhất cố gắng để lại những dấu vết đau khổ của dân Việt Nam khi thách thức mọi nguy hiểm trên biển cả để đi tìm tự do. Cả hai vị đều nhiều công với người tỵ nạn Việt Nam tại Hoa-Kỳ.

Thế nhưng tôi không thể hiểu làm sao Đại Tá Đại Tá Vũ Văn Lộc lại có những ý kiến trước khi đọc cuốn sách của tác giả Nguyễn Tiến Hưng? Có thể nào Đại Tá đọc xong cuốn sách rồi phê bình thì chính xác hơn chăng?

Trước tiên, khi Niên Trưởng Vũ nói về Kissinger than vãn với bà Jacqueline Bông: “ Mỗi lần tôi gặp bà, tôi nghĩ tới người Việt Nam làm tôi muốn khóc…” Tôi thì lại nghĩ tới lời hắn than thở với Ron Nessen về dân tộc Việt Nam: “Why don’t these People die fast? The worst thing that could happen would be for them to linger on”. Con người chính trị Machiavel có hai bộ mặt…Câu này theo ông Hưng, hắn đã than với Ron Nessen sau khi Đà Nẵng thất thủ...

Đến khi đọc bài của Đại Tá Vũ Văn Lộc:

“Tác giả không có mặt tại Việt Nam cuối tháng tư” : thưa nếu Đại Tá đọc cuốn “Khi Đồng Minh Tháo Chạy”, Đại tá sẽ thấy ông Hưng còn có mặt trong hội nghị với TT Thiệu ngày 1 tháng tư năm 1975, và ngay sau đó phải theo lệnh TT Thiệu khi không còn hy vọng gì vào Hoa-Kỳ nữa, sang lại Hoa Thịnh Đốn để xin “vay viện trợ”… Ông ra đi ngày 15 tháng tư, 1975. Ông cũng mang tất cả mật thư do TT Nixon và Ford gửi cho TT Thiệu. Chưa kịp vể nước thì nước mất ngày 30 tháng tư. Ông đã có can đảm, một một thân một mình, kêu gọi cuộc họp báo, đưa cho Quốc Hội Mỹ và báo chi coi những lời hứa chắc  như đinh đóng cột của 2 vị TT Hoa Kỳ . Ông đi vì công vụ ông thi hành nhiệm vụ chót của người Công Dân Việt Nam. Chỉ có Đại Tá với tôi cùng các quân nhân khác mới ở nhà cho đến phút chót. Chúng ta không nên phân bì. Chúng ta không được TT Thiệu giao trọng trách gì. Chúng ta lúc đó đã hết tinh thần chiến đấu và… đang tìm đường chạy thoát thân.  

Chính nhờ sự tố cáo của ông Hưng mà Arthur Schlesinger mới khám phá ra mưu của Kissinger. Nhờ ông tố cáo người dân Mỹ mới biết chuyên 2 TT Mỹ đã hứa qua hứa lại với TT Thiệu. Nếu TT Thiệu tin vào lời hứa của 2 TT Mỹ, đó là trách nhiệm của TT Thiệu, không phải của ông Hưng. Đại Tá Lộc cho công tác của ông Hưng không thành công. Cá nhân tôi nghĩ vào giờ thứ 25, ít nhất còn ông Hưng  đơn thương độc mã đứng ra trước bọn ký giả Mỹ chống chiến tranh, thù hằn dân Việt và dám công khai đưa ra những bức thư của 2 TT Nixon và Ford để làm bằng chứng về cách dối trá của hai ông TT. Đại tá và tất cả các vị khác kể cả tôi đã không còn súng ống, tinh thần phấn đấu vào lúc đó nữa. Nhưng ít ra tôi cũng phục ông Hưng về hành động cuối cùng này.

Không phải tôi, Đại Tá hay bất cứ ai khác được tiếng Công Thần như ông Hưng.

Tôi đã mượn từ ngữ “Công Thần” mà Đại Tá đã gán cho Kissinger. Xin phép tôi không đồng ý: theo ý nghĩ thô thiển của tôi, công thần là những vị như Trần Quang Khải đã ra tay giúp nhà Trần thắng quân Nguyên, Nguyễn Trãi giúp vua Lê đuổi quân Minh. Kissinger chẳng giúp gì cho nước Mỹ đánh thắng ai, chỉ hy sinh nước nhỏ Việt Nam để rút quân…

Rồi Đại Tá mông lung kể công người Mỹ cứu giúp dân tỵ nạn. Đại tá quên những tên như Fullbright, Mansfield và nhất là Joe Biden đã từ chối không cho tỵ nạn Việt Nam vào Mỹ. Chỉ có Hải Quân Hoa-Kỳ đã cố gắng vớt người trên Biển Đông…

Đại Tá còn gọi “Phái Đoàn Mỹ là Thiên Thần”. Thật tình cảm và lãng mạn. Mỗi người có quyền riêng yêu hay ghét ai đó.

Tôi lại có cái thế hai chân vững trên mặt đất: người Mỹ có người tốt kẻ xấu. Khi tôi đi thực tập Y Khoa sau 1975, có người tử tế hết sức giúp đỡ nhưng cũng có cái nhìn khinh bỉ vì cho là kẻ đã gián tiếp kéo dài chiến tranh tốn tiền cho Mỹ. 

Trong lòng tôi, lúc nào cũng có hình ảnh hai bà mẹ:

1. Bà mẹ ruột Việt Nam Cộng Hoà đã chết

2. Bà mẹ nuôi Hoa-Kỳ đã đón tôi và cho tôi hưởng an bình. Tuy nhiên tôi không quên bà mẹ nuôi này đã giúp quân thù giết chết …BÀ MẸ RUỘT VIỆT NAM.

Kính,

Nguyễn Ngọc Khôi SVHDQY16

*Có ai tin vào những giọt nước mắt của người làm chính trị không, thật là ngây ngô; hắn đi đêm với Lê đức Thọ về các điều khoản mật trong Hòa ước Ba lê, để hại đồng minh là hành động khốn nạn rồi, dù là làm lợi cho Mỹ, nên chuyện Mỹ phải giải quyết cho người tỵ nạn 75 hay HO sau này là sòng phẳng thôi, không ai nợ ai cả.

Ý kiến của cựu Đại tá Vũ Văn Lộc - Giao Chỉ, San Jose.

Chúng tôi là giám đốc cơ quan định cư IRCC sáng lập Việt Museum. Bạn đọc hỏi Việt Museum về cuốn sách của ông Hưng. Xin thưa đây là ngoại sử. Không phải chính sử. Tác giả rất giỏi về cả văn tài lẫn thương mại. Tác phẩm rất hấp dẫn và phát hành đúng lúc. Tuy nhiên có những chỗ nên xem lại. Tác giả không có mặt tại Việt Nam cuối tháng tư. Chúng tôi lên tiếng vì cuốn sách này có ảnh hưởng quan trọng, nên cần phải được nhận định hợp lý và khách quan. Sau đây là nhận xét qua bài báo tác giả nói chuyện với báo Người Việt. Điều quan trọng nhất là tác giả bắt đầu từ chuyện di tản năm 1975 lại bình luận tệ hại qua thời sự người Việt vào đất Mỹ trong nửa thế kỳ vừa qua. Vì vậy chúng tôi thấy cần phải lên tiếng:                    

1) Năm 1975 nhờ việc tranh đấu của tác giả và tài liệu ông đưa ra đã làm tăng thêm số người được Mỹ nhận. Từ 50 ngàn lên đến 130 ngàn ?Tài liệu ra sao và ông đưa cho ai là người có thẩm quyền quyết định ?               

2) Tài liệu ông đưa ra đã làm cho ý kiến của Kiss muốn trả hàng 130 ngàn người ty nạn về nước nhưng không thực hiện. Tài liệu nào ? và ông đưa cho các giới chức nào?       

3) Thực sự chương trình di tản của Mỹ dù chuẩn bị công phu nhưng đã thất bại. Dự trù đem khoảng 70 ngàn người liên hệ Mỹ ra đi không thành. Người có tên không đi được. Người may mắn không có tên đã đi được. Đi bằng phi cơ bị chấm dứt vì địch pháo kích phi trường. Nỗ lực đi bằng trực thăng giới hạn mặc dù ông đại sứ can đảm và hy sinh ở lại đến phút cuối cùng.   

4) Chương trình đi đường biển rất thành công nhưng đa số không phải là người hợp lệ trong danh sách. Phương tiện là các xà lan tiếp vận đường biển, các thương thuyền chuyển vận theo khế ước Mỹ và các thuyền tư nhân, các giang đoàn cận duyên của TTM Tổng cục tiếp vận và cả hạm đội Hải quân Việt Nam. Không có ai ấn định được số lượng và kiểm soát theo danh sách với điều kiện di tản. Giờ chót lệnh cho phép vớt tất cả trên biển. Ford dự trù 70 ngàn. Trời cho đi 150 ngàn không điều kiện.

5) Kinh nghiệm cá nhân. Hạm đội hải quân VN ra khơi với hàng chục ngàn người. Đoàn tàu gồm các giang đoàn tiếp vận của chúng tôi cùng với các thương thuyền Trường Xuân, Việt Nam Thương Tín v..v..cùng đi theo ra biển. Chúng tôi đã thấy hàng trăm thuyền và tàu trên đại dương cùng với nhiều xà lan. Tàu chiến Mỹ được lệnh đón tiếp, giúp đỡ tất cả các thuyền tàu di tản trong suốt tuần lễ đầu tiên của tháng 5-1975 quanh hải phận Việt Nam. Giang đoàn tiếp vận của chúng tôi và cả lữ đoàn nhảy dù dự trù chạy về Gò Công nhưng rồi được Mỹ vớt hết. 

6) Ai được đi: Tháng 6 năm 75 chúng tôi ở Illinois đi đón gia đình chài lưới 36 người đến Springfield. Báo Mỹ hỏi rằng 3 gia đình cùng họ có nhiều đàn bà trẻ con sao lại được di tản. Có giấy tờ của chính phủ Mỹ cho đi không. Ông già Bắc Kỳ di cư trưởng tộc trả lời có đủ giấy tờ. Cá nhân tôi đã tạm thời là thông dịch được đọc giấy của ông cụ chỉ là Lá số tử vi của họ Bất. Thực sự danh sách của ông Fort không bằng danh sách của trời.

7) Ông Hưng may mắn được Tổng thống Thiệu tin cậy cho đi thuyết khách cứu nước. Những công tác không thành công. Sẵn có tài liệu và hoàn cảnh tác giả viết sách với tin tức ngoại sử rất hấp dẫn. Nhưng trình bày công trạng không đúng. Biết rõ phải là người lênh đênh trên xà lan dưới trời đất mênh mông ngoài biển Nam Hải với hàng trăm con thuyền chung quanh. Bất cứ ai trôi dạt trên biển trong tuần lễ đầu tiên của tháng 5-1975 đều được vớt hết. Không có ai ấn định số lượng và kiểm soát giấy tờ hay xuất xứ.                                                                

8) Khi chúng tôi lên bờ, dù quan hay lính lần lượt đi qua hàng rào y tế, Lính Mỹ phun đầy người thuốc diệt trùng. Xong anh ta nói: You are OK. Welcome to America. Không ai có thông hành, ID hay visa.           

9) Tay ngoại trưởng Kiss là công thần của người Mỹ nhưng có nhiều tội lỗi với VNCH. Tuy nhiên chính sử không thể ghi thêm tội Kiss chủ trương đưa hàng ngàn di tản Việt về nước. Nếu quý vị đọc chuyện tàu Việt Nam Thương Tín được Mỹ chuẩn bị giúp cho về lại Việt Nam. Sẽ biết rằng đưa người trở về là hành động vô nhân đạo mà người Mỹ sẽ không làm. Một số ty nạn ra đi bất ngờ vì gia đình còn ở lại đã phải biểu tình đốt trại đòi về. Mỹ chuẩn bị công phu cho chuyến về định mệnh. Tàu Việt Nam Thương Tín được sửa chữa chuẩn bị cả thực phẩm và nhiên liệu để có thể quay lại về Mỹ vào giờ chót.

10) Chúng tôi là người đã làm việc định cư suốt nửa thế kỷ và rất tiếc tác giả đã có những nhận định sau đây

“Hoa Kỳ nhận người Việt tị nạn qua đường vượt biển, HO., và OPD không hoàn toàn do lòng nhân đạo mà vì họ muốn giấu kín một số sự thật, (theo Tiến Sĩ Nguyễn Tiến Hưng.)

Thật sự không hề có sự thực nào nước Mỹ dấu kín. Sau 30 tháng tư với 150 người di tản trong giai đoạn đầu, miền Nam bại trận cam chịu ở lại với cộng sản Việt Nam. Từ 1975 đến 1985 là 10 năm cộng sản đưa đất nước vào giai đoạn khốn cùng. Miền Bắc sống trên lưng tài sản cơm áo của miền Nam. Qua thập niên 80 là cả nước kiệt quệ. Từ 75 đến 95 là giai đoạn thuyền nhân ra đi. Dân Việt đi tìm tự do. Thiên anh hùng ca với thảm cảnh trên biển Đông gây kinh hoàng khắp thế giới. Gần 40% bị chết vì sóng gió, hải tặc. Người chết để lại những tin tức kinh hoàng và người sống còn trở thành điên loạn. Âu châu gửi những con Tàu đi vớt tỵ nạn. Các bác sĩ Việt Nam và thế giới đóng của phòng mạch để đi tìm tỵ nạn trên đại dương. San Jose chúng tôi tuần nào cùng đi bộ gây quỹ cho thuyền nhân nên được phong danh hiệu là Thủ phủ của Tình thương.Cả thế giới đã phải họp đi họp lại để giải quyết.Mỹ quốc luôn luôn đứng đầu. Tổng thống Carter ra lệnh cho tàu Mỹ vớt thuyền nhân. Hàng trăm ngàn thuyền nhân sống sót tràn ngập các đảo hoang trên Thái Bình Dương. Phái đoàn Mỹ là thiên thần đến nhận thuyền nhân khắp mọi nơi. Ông Carter tăng thêm cấp khoản cho vào Mỹ. Ông đi khắp thế giới kêu gọi nhận ty nạn. Ông đến họp với Do Thái để yêu cầu cả nước này nhận ty nạn. Ông còn dự trù đến thăm chúng tôi vì mang danh là Viện bảo tàng Thuyền nhân và VNCH. Thực sự chúng tôi là tổ chức nhỏ bé chẳng đáng gì nhưng tràn đầy nước mắt của danh tiếng Thuyền Nhân. Và nước Mỹ đã cùng thế giới ban hành đạo luật ODP là luật về con đường Ra đi có trật tự. Xin người Việt ở lại để ra đi theo đơn xin.

Chưa xong, ông Carter Dân Chủ bàn giao cho ông tổng thống Cộng Hòa Reagan vẫn tiếp tục con đường nhân đạo cũ. Các bạn có xem hình ông Reagan ký luật nhận tù HO có bà Khúc Minh Thơ đứng bên cạnh. Ôi cô Bảy Sadec bánh phồng tôm của chúng tôi vinh dự đầy nước mắt đã thành công tranh đấu tự do của cả ngàn ông chồng chiến bại. Chúng tôi đi cùng gia đình anh Lại Đức Hùng lên phi trường San Francisco đón ông già đại tá Lại Đức Chuẩn. Cuộc đón tù HO như đám biểu tình với quốc kỳ MỸ Việt và khẩu hiệu hô hào trong nước mắt. Sau khi nhận Thuyền nhân, nhận tù HO rồi đến Con Lai. Nước Mỹ đóng lại vai người lính bạc tình nhận những đứa con về lại quê cha. Tôi đi đón một gia đình con lai đông kỷ lục với 37 người đứng chung quanh cô gái Mỹ lai da đen. Hỏi rằng mẹ con đâu. Mẹ con chết rồi, đây là dượng Ba và các anh chị bà con của mẹ. Ôi nước Mỹ này nhân đạo và ngờ nghệch biết bao đã nhận cả đám đông xa cách chỉ vì thương đứa con lai trở về nước Mỹ. Những chuyện như trên kể dài thêm nửa thế kỷ nữa chưa hết. 

Tiến Sĩ Nguyễn Tiến Hưng nói rằng Hoa Kỳ nhận người Việt tị nạn qua đường vượt biển, H.O., và OPD không hoàn toàn do lòng nhân đạo mà vì họ muốn giấu kín một số sự thật. 

Xin được bình luận như sau về chuyện Mỹ trong chiến tranh Việt Nam. Mỹ vào cứu Việt Nam là theo chính sách. Mỹ rút chân ra khỏi Việt Nam cũng là do chính sách. Chính sách không có tội. Mỹ mở cửa đón ty nạn Việt Nam, rồi nhận thuyền nhân, ra đi có trật tự, ODP, HO, Con lai và đoàn tụ là do tấm lòng nhân đạo của nhân dân Mỹ cho phép chính phủ. Tuyệt đối không có điều gì dấu kín. Chúng tôi sẽ không yêu cầu tác giả công bố những tài liệu dấu kín bởi vì sẽ không có thực. 50 năm trực tiếp làm việc trong lãnh vực định cư tỵ nạn và di dân. Dù có ngu si đần độn đến đâu thì cũng biết là Mỹ hoàn toàn không có điều gì giấu kín qua 50 năm công tác xã hội. 

Thêm một chuyện nữa cần nói ra. Ai cũng biết rằng ông Thiêu trước sau phải tin vào Nixon. Tại sao từ đầu không đòi hỏi Mỹ Việt ký hiệp ước bảo vệ đưa ra quốc hội. Tôi có được dự những buổi họp riêng tư với Mỹ đã ghi nhận rằng. Không tổng thống nào đưa những đề nghị vớ vẩn như vậy ra công khai. Chắc chắn quốc hội sẽ không thuận và như thế tổng thống sẽ bó tay. Chính phủ Mỹ bỏ đi với 58 ngàn tử sĩ sau 20 năm đến Việt Nam là chính sách. Dân Hoa Kỳ mở vòng tay đón tỵ nạn di dân Việt Nam 50 năm qua là tình người. Đừng hận Chính sách, không ý phụ tình người  

Ý kiến của Tiến sĩ Nguyễn Lương:

Sống ở Mỹ 50 năm mà không học hỏi được nền văn hóa Mỹ, viết những quyển sách vô giá trị, ca tụng những kẻ vô trách nhiệm lãnh đạo… Thì bằng cấp và những sách lá cải này chỉ ném vào thùng rác… những người Mua những quyển sách này cũng là những kẻ không có cái đầu.

Ý kiến của Nguyễn Tường Tâm về lời phê bình của TS Ngyễn Lương:

Với cách  ông Nguyễn Lương, người tự nhận là tiến sĩ, viêt phâ bình sách thiếu phong cách học thuật (academic), tôi nghĩ ông này ko đươc học ở Đại học Mỹ chính thống, nếu có chỉ là đại học $5000.

Previous
Previous

Nhân ngày lễ Mẹ - Câu chuyện đáng đọc

Next
Next

Tổ Quốc Tri Ân