Hết ngược Bắc, lại xuôi Nam…
Người dân bỏ vùng đất sinh nhai Sài Gòn, Bình Dương, Hà Nội… trở về quê quán trốn dịch chẳng qua là vì bị bỏ đói, ngoài ra không có lý do nào khác! Lẽ nào người ra Chỉ thị 15, 16, 19… lại chỉ nghĩ đến phong toả, khoanh vùng cấm mà không nghĩ đến miếng ăn, sự sống, cho dù là qua ngày, của những con người ở nơi đó?!
Nhưng sự thật thì quá phũ phàng! Chính phủ đã không nghĩ đến điều ấy thật! Đến khi dân kêu la đói khát, thì họ mới phản ứng bằng… “lấy sức dân lo cho dân”! Vẫn không ổn nên mới có “di biến đông dân cư“, hết ngược Bắc rồi lại xuôi Nam. Khổ quá, tàn nhẫn quá! Tình trạng dân tìm cách “thoát hiểm” này vẫn đã và đang xảy ra.
Chính phủ để làm gì? Chức năng lãnh đạo và quản lý của đảng và nhà nước chỉ để cợt nhả hay sao?
Vậy người có trách nhiệm đầu tiên không phải là ông Phạm Minh Chính – vừa là Thủ tướng vừa là Trưởng ban chỉ đạo phòng chống dịch Covid-19 – thì là ai vào đây
Cơn đại dịch đã trải khắp năm châu, đã đi qua nhiều nước trước đây cả hơn một năm, gương sáng gương tối đủ cả, sao chính phủ không ngó đến một tí mà rút kinh nghiệm cho dân nhờ?
Cái áo ướt tới bụng của ông Thủ tướng Phạm Minh Chính khi đi vi hành mùa dịch ở Sài Gòn không phải là vì công khó sức nhọc, mà là vì… mập. Noi gương tiền nhân ông vung tay vẫy chào… không khí, diễn vai lãnh tụ rất sâu, rất bài bản, rồi về ông ra oai quan lớn họp ban, chửi quan bé thuộc cấp, không kiêng nể gì, chửi như chửi chó, công khai, trưởng giả, đe nẹt, hạch sách.
Mà thật ra là lỗi ở ông, là người đứng đầu chính phủ đã không có lộ trình chống dịch cụ thể, cứ phong toả rồi lại phong toả, bất chấp hậu quả, rồi “đẽo cầy giữa đường“ làm quân quyền rối mù không biết đâu mà lần, ông lại quan liêu chửi địa phương giãn cách mà không biết để làm gì, trong khi họ đang làm theo lệnh của ông. Lộ trình có hay không phải là do nơi ông chứ?!
Chúng ta ai cũng biết cuộc “di biến động dân cư” trong mùa dịch chỉ xảy ra ở Việt Nam. Ở các quốc gia khác, dù có lockdown (phong toả, giới nghiêm) nhưng người dân nhận được hỗ trợ, chuỗi cung ứng hàng hoá nhu yếu phẩm vẫn hoạt đông như thường, chỉ thị phòng chống mạch lạc xuyên suốt nên xã hội của họ không có “di biến động dân cư” như ở ta trong thời gian giãn cách, và cuộc sống “bình thường mới” của họ như là chẳng có gì mới cả.
Riêng ở Việt Nam ta thì nước mắt người dân toé ra thành nụ cười, nụ cười méo miệng!
Lẽ ra ông Chính phải biết về cuộc sống hiện hữu của giới lao động chật chội mặt sát mặt ở những khu nhà trọ, phải biết về những khu ổ chuột mà họ thuê mướn để tá túc qua ngày. Đó cũng là nơi mà các ổ dịch có khả năng lây lan rất nhanh, đơn giản là vì đời sống chen chúc.
Khi biết mình không thể chu cấp được cho dân thì lo mà giãn dân ra, đưa họ về quê tránh dịch trước, thì đâu nên nỗi. Đó cũng là nhân đức và lòng tự trọng mà lẽ ra một chính quyền luôn phải thể hiện với dân.
Ở thành phố đông đúc thì lây 10, về quê thưa thớt thì lây 3, cứ nhẩm tính thì sẽ ra tổng số ca nhiễm của cả nước, lại vừa chia nhau chữa dịch, lại ít có nạn y tế bị tập trung quá tải. Quá khứ vừa qua cho thấy ở các điạ phương – nơi thưa dân – dịch tễ đã được khống chế rất hiệu quả, không lây tràn lan như ở nơi thành thị đông đúc.
Đằng này lại nhốt dân, lại còn bỏ đói thì chưa loạn vẫn còn may, hú hồn!
Cái mục tiêu kép mà ông Phạm Minh Chính đưa ra nghe thì thật là hay: “Vừa chống dịch vừa phát triển kinh tế!”.
Để mà giữ công nhân ở lại cung ứng sức lao động cho chuỗi sản xuất thì ông Chính chỉ cần bảo đảm cuộc sống cho họ thì họ vượt chốt về quê làm gì?
Tiền hỗ trợ – cứ coi như là có đi – mà đến tay dân chẳng được mấy người là vì quán tính hoạt động theo kiểu bí mật “giết lầm hơn bỏ sót”, lại do cái đám thuộc cấp khóm, phường được truyền máu lạnh nên hành dân như ri, hở ra là ăn chặn, hết đầu này đến đầu kia.
Nói thật, chẳng có gì khó cả, nếu có thật ý (và có tiền) thì cứ thông báo ai có hộ khẩu thường trú hoặc lưu trú thì xếp hàng, mang theo sổ hộ khẩu, lãnh rồi đóng mộc cái cục vào sổ, xong! Chứ đâu mà nhiêu khê thế? (Riêng cái vụ xếp hàng lãnh trợ cấp thì người giàu có, quan chức sang chảnh họ không xếp đâu, sĩ diện lắm chớ!). Những trường hợp gian lận bị phát hiện thì sau đó truy thu, phạt và cấm cửa, hỏi khó chỗ nào? Nhà nước miệng gang tay thép mà.
Với dân đã là thế, còn với thuộc cấp, ông Chính chỉ biết sẵng giọng quan toà, quát nạt cứ như là bố người ta. Ông cũng coi các nhà đầu tư như thuộc hạ của mình, đòi san chia trách nhiệm trong khi người ta không có trách nhiệm này. Thưa với ông, họ làm ăn và đóng thuế theo luật pháp đã là đủ, đã là lãnh gánh đủ trách nhiệm rồi, còn nhà của ông, ông dựng; con ông, ông nuôi, chứ hà cớ gì bắt người ta nuôi hộ? “Kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa” là vậy đấy sao? Đầu nậu như thế ai thèm chơi?! Nói dối quen mui, ăn mày quen thói. Ông Phạm Minh Chính ăn phải đũa ông Đỗ Mười, vừa cay vừa độc!
Quên đi câu hỏi “thuế của dân đóng để làm gì?” mà chỉ cần dõi bước ông Chính điều động từ khi ông nắm chính quyền thì biết ông thuộc loại giai cấp nào, tài cán ra sao. Người ta nói “ngu dốt, cộng với nhiệt tình, thành ra phá hoại” rất đúng với trường hơp của ông Thủ tướng Phạm Minh Chính hiện nay. Quản lý nguyên cả hệ thống hành pháp của đất nước mà không hiểu kinh tế thị trường là gì, lại mang trong người dòng máu quan liêu thì chỉ có mà triệt dân hại nước, từ chết đến chết. Cứ từ từ mà coi!
Ông Nguyên thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc tiền thời lớ ngớ, mà vui nhưng mà không nguy hiểm. Còn ông Thủ tướng đương thời Phạm Minh Chính thì rất nhiệt tình, vung tay chỉ trỏ, lại kiến thức lúa nông làng xã, nên đất nước đã u tối lại càng thêm phần u tối.
Rõ ràng ông Chính vừa thể hiện sự thiếu nhân cách vừa thể hiện sự ngu muội.
Ông Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng phải nhận ra điều này, nhìn về tương lai dễ gì ăn ngon ngủ yên, dễ gì có thể xuôi tay nhắm mắt?!