Nước ơi là nước
Cả triệu con người nhốn nháo vì không có nước. Cả một vùng rộng lớn của đồng bằng sông Cửu Long vốn dĩ rất trù phú, bây giờ phải chờ từng ca nước ngọt, để nấu ăn.
Chúng ta có thể dự đoán trước được điều này không? Có đấy chứ. Hơn 10 năm trước, tôi đã nghe một số người cảnh báo về ngày này. Đó là khi những lời cảnh báo đã lan tỏa lên mạng xã hội. Chứ còn trước đó, tôi tin là đã có những cảnh báo được gởi đến cho các cấp lãnh đạo.
Các cấp lãnh đạo tôn kính của chúng ta đã làm gì? Chúng ta không được phép biết. Ở ta, các cấp lãnh đạo làm gì là bí mật quốc gia. Khi nào họ thấy cái gì cần cho dân biết thì họ xì ra. Chẳng hạn như họ cần cho dân biết, rằng ông Chủ tịch nước có sai phạm, thì họ đăng rùm lên. Nhưng ông ấy sai phạm gì, thì họ không nói, kể cả khi ông ấy phải từ chức vì sai phạm. Có lẽ họ cho rằng dân không cần biết.
Vì vậy, chúng ta không biết các lãnh đạo đã làm gì để người dân không rơi vô thảm cảnh như bây giờ, không có miếng nước ngọt để nấu ăn, để uống… Và bây giờ, khi cả một vùng rộng lớn với hàng triệu dân của đồng bằng sông Cửu Long trù phú ngày nào đang nhốn nháo vì không có nước ngọt, chúng ta cũng không biết họ sẽ bị như vậy đến bao giờ?
Để xảy ra thảm cảnh này, chắc chắn là lỗi của người dân. Đồng bằng sông Cửu Long thì thiếu gì lu khạp. Nhiều đến mức mà có người đòi mang số lu khạp ấy lên chống ngập cho Sài Gòn. Tại sao người dân không chịu tích trữ nước vô lu, khạp, tạo thành quỹ bình ổn nước ngọt, giống như quỹ bình ổn xăng dầu của nhà nước? Hay là có tích trữ nhưng mang dùng vô việc khác, tới lúc giá xăng dầu lên thì quỹ chẳng còn gì, ý lộn, tới lúc không có nước ngọt thì quỹ cũng sạch bách.
Ước gì bây giờ, mỗi thôn, mỗi xóm ở vùng đang thiếu nước, đều có một cái tượng đài. Tượng ông nào cũng được, râu dài, râu ngắn, hay không râu cũng được, có tóc hay trọc đầu cũng OK, miễn là nó có khả năng phun ra nước ngọt, để người dân có nước ngọt xài. Nhưng chỉ thấy toàn là mấy cái tượng đài trơ mắt ra nhìn cảnh người dân nhốn nháo.
Mà thôi, đã ước thì ước cho sang. Ước gì dân ta được bầu ra những người có đủ tâm và tầm, biết vì nước, vì dân bằng hành động, không phải lúc nào cũng vì nước vì dân bằng cái lỗ miệng.