Mùa Vu Lan Huyền Nhiệm
PHẠM PHONG DINH
Nam là một trong những người cuối cùng từ con tàu bước lên đất liền. Chàng chợt trông thấy một người đàn bà mà khuôn mặt hãy còn tơ trẻ như một cô gái vừa quá tuổi hai mươi đang đứng trên đám cỏ vàng úa bên con đường đất khô cằn khóc lóc, trên đôi má xanh xao của nàng ràn rụa nước mắt. Một đứa bé gái khoảng chừng ba, bốn tuổi ôm lấy chân của người đàn bà ngơ ngác và mếu máo nhìn những người đi qua trước mặt nó như tìm kiếm nhận diện một người nào đó. Khi Nam đi đến gần đứa nhỏ, thì nó không chịu nỗi nữa, đã khóc òa lên. Một vài ngừơi đứng lại nhìn lạ lùng rồi bỏ đi. Trong những ngày tang thương u buồn như thế này, cả đến cái tương lai của mình cũng không biết trôi nổi về đâu, nỗi sinh ly tử biệt mới chỉ diễn ra hai ba ngày trước vừa bỏ lại phía sau lưng, những vết chém đớn đau của cơn ác mộng kinh hoàng còn rỉ máu trong trái tim của mỗi người, thì cái cảnh tượng một người đàn bà và một đứa trẻđau khổđứng bên đường có đáng giá gì đâu.
Con bé vừa khóc vừa nhìn chăm chăm Nam, khiến cho chàng nghĩ rằng chàng đã làm cho nó sợ, mặc dù chàng chẳng làm gì cả. Chàng cũng nhận ra rằng người thiếu phụ trẻ đang có bầu. Cái bụng của nàng nhú lên thành một cái khối nhỏ tròn trịa, làm chàng liên tưởng đến cái nón sắt mà chàng đã để lại bên bờ sông Sài Gòn. Người thiếu phụ tiến đến một bước đưa tay toan níu lấy vai áo chàng, nhưng nàng lại để cho cánh tay lơ lửng giữa chừng, sụt sùi hỏi thăm:
- Anh ơi, anh làm ơn... anh có thấy... một người đàn ông... chồng tôi.. còn ở trên tàu không?
Câu hỏi lạ lùng của người đàn bà làm Nam ngẩn người ra chẳng biết phải trả lời như thế nào. Đàn ông thì có đến hàng trăm người trên đó. Chàng là người cuối cùng bước ra khỏi tàu. Phía sau lưng chàng chẳng còn một người đàn ông nào khác cả, nếu có thì chỉ là ông chủ tàu triệu phú tốt bụng đã dùng con tàu viễn dương của ông chở hết tất cả những ai muốn ra đi. Và đám thủy thủ của ông. Nam dịu dàng hỏi lại:
- Trên tàu không còn ai cả chị à... Chị có hỏi thăm bên trong kia chưa?
Cô gái u sầu nhìn chàng lắc đầu nấc nghẹn:
- Em... tôi... mới từ trong đó trở ra, chẳng ai thấy ảnh ở đâu hết ...
Nam thở dài trong lòng. Trong cơn hoảng hốt và chen lấn, có lẽ người chồng đã rơi xuống sông, hoặc đã bị kẹt lại trên bờ mất rồi. Hoàn cảnh của chàng cũng tương tự như vậy. Người yêu nhỏ bé của chàng theo cha mẹ tìm đường vào đến Sài Gòn. Từ Bình Tuy, Nam may mắn lên được một chiếc máy bay quân sự bay vào Tân Sơn Nhất, chàng xách chiếc nón sắt bước ra khỏi chiếc phi cơ vận tải rời khỏi phi trường, cùng một người bạn buồn rầu đi giữa những con phố u ám dưới những đám mây đen sậm vần vũ thật thấp. Rồi Nam tìm gặp lại nàng chỉ một vài khoảnh khắc ngắn ngủi, chưa kịp trao những lời thương nhớ quắt quay, thì cơn phong ba hồng thủy đã cuốn trôi chàng ra biển cả.
Nam cúi đầu buồn bã toan bỏ đi, nhưng tiếng khóc thảm thiết của người thiếu phụ đã buộc bước chân chàng lại:
- Anh ơi... không có anh em biết sống làm sao...
Nam nhìn quanh quất một lần nữa. Vẫn không có một bà già nào cả. Máu trong cơ thể chàng như muốn đông đặc, da dẻ chàng rờn rợn những hạt điện. Nam rùng mình quay lại nhìn cô gái. Nàng vẫn đang ôm cái bụng bầu với đôi mắt đen long lanh đẫm những giọt nước mắt trong như những hạt ngọc buồn rầu nhìn chàng. Nam tiến đến gần người thiếu phụ trẻ:
- Cô... chị, xin lỗi chị tên là... gì?
Cô gái cực kỳ ngạc nhiên, nàng đưa bàn tay lên môi lắp bắp:
- Tôi… E… tên Tuyết Trinh, con tôi… cháu nó là Ngọc. Hay là anh có quen với chồng tôi?
Nam không trả lời nàng, chàng sẽ giúp đỡ hai mẹ con nàng Tuyết Trinh, nhưng bằng cách nào thì chàng cũng chưa biết nữa. Thật là khổ. Đến chàng mà còn chưa giúp được... chàng, thì còn đòi giúp ai được đây chứ.
Đúng là số phận đưa đẩyTuyết Trinh, bé Ngọc và Nam cùng chung sống dưới một mái nhà trên miền đất bao la và đầy bao dung này. Để có thể được xếp chung một chỗ ở với nhau, Nam buộc lòng và cắn răng khai dối chàng là... chồng của Tuyết Trinh. Cái ngày lên khai đi định cư ấy đúng là ngày đưa... đám cuộc tình của chàng với người yêu còn kẹt lại bên kia bờ đại dương. Chàng đã tự dằn vặt lấy mình trong những ngày sau đó. Số mệnh sẽ đưa chàng đi đến đâu, và khi nào thì chấm dứt. Để chàng còn trở lại với cuộc tình đẹp như một bài thơ của chàng, từ dạo chàng quen người em gái ở một phố huyện nhỏ đìu hiu nằm nép mình khiêm nhường bên một dãy núi khô cằn mãi tận ngoài miền Trung ấy.
Ngày đầu tiên trong căn phòng chung cư chỉ có một giường, Tuyết Trinh đã bối rối ngồi đan hai bàn tay vào nhau cúi gằm đầu xuống không dám nhìn người đàn ông lạ không phải là chồng, nhưng có thể sẽ nằm bên nàng. Rõ ràng trên giấy tờ định cư, Nam và nàng là đôi vợ chồng. Nàng không có quyền gì từ chối Nam, nếu chàng muốn. Bé Ngọc sau vài tháng sống trong trại cùng Nam, nó đã rất mến chàng. Khi Nam ngồi trầm tư suy nghĩ trong chiếc ghế sofa cũ, thì nó đã hồn nhiên nhảy tọt vào trong lòng chàng. Nó đâu có biết trong lòng hai người đang dậy lên cơn giông bão tình cảm mà đang cuốn họ vào ngõ cụt không lối thoát. Tuyết Trinh với cái thai ngày càng lớn dần, là đàn bà yếu đuối cô đơn trên xứ người, nàng cần một người đàn ông che chở và bảo bọc ba mẹ con nàng. Từ ngày theo về nhà chồng, nàng không biết làm gì cả ngoài mỗi việc làm phận sự thuần túy của một người vợ trong nhà. Nấu ăn, giặt giũ, quét nhà, trông con và hân hoan đón chồng mỗi buổi chàng tan sở về.
Cuộc đời của nàng trôi êm ả như những áng mây trôi dưới ánh nắng chói chang màu ngũ sắc. Nàng gần như cách biệt với cái xã hội nhộn nhịp tranh đua bên ngoài. Mọi nhu cầu vật chất đều đã có chàng lo toan chu đáo. Hơn thế nữa, tiền lương lãnh được bao nhiêu, chồng nàng trao hết cho nàng. Không rượu chè, trai gái, nghiện ngập, không cả bài bạc, không trốn vợ đi đàn đúm với chúng bạn tại vũ trường. Một con người hết dạ yêu vợ thương con như vậy, nàng còn phải đốt đuốc đi tìm ởđâu nữa. Liệu cái anh chàng đang ngồi đực mặt bần thần kia có bằng một phần trăm chồng nàng không. Nghĩ đến lúc phải nằm chung giường với “hắn”, chứ chưa nói tới chuyện ôm ấp nhau, Tuyết Trinh thấy rùng mình kinh hãi, mặc dù anh ta là người ơn của mình. Đột nhiên nàng cảm thấy có tội với chồng. Tại sao nàng không đủ can đảm ở vậy nuôi con, mà phải cầu cứu một người đàn ông lạ mặt như thế này. Trong lúc thảng thốt tuyệt vọng không còn cái gì để bấu víu, bất cứ bàn tay của người đàn ông nào đưa ra, nàng đều mê sảng nắm lấy. Để bây giờ nàng lâm vào một tình thế khó khăn như thế này. Tuyết Trinh cắn môi mạnh đến đỗi một giòng máu đỏ chảy xuống lưỡi mặn tanh mà nàng vẫn không thấy đau đớn chút nào. Bỗng nàng nghe “hắn” cựa mình từ tốn nói:
- Chị Trinh à, tạm thời thì tôi ngủ trên cái sofa này, chị và bé Ngọc ngủ trong phòng. Chờ khi nào mình... à không, tôi và chị có thêm tiền, sẽ tìm mướn một cái phòng lớn hơn. Chị nghĩ sao?
Tuyết Trinh vui mừng ngước lên. Còn nghĩ sao nữa. Cái anh chàng này coi vậy mà cũng quân tử Tàu quá. Bất giác nàng nhìn người đàn ông chăm chú hơn. Khuôn mặt đen sạm phong trần, chứng tỏ anh ta là một người lính có lẽ là chiến đấu cực khổ mãi tận đâu ngoài chốn biên khu hay hỏa tuyến gì đó. Giờ đây trong bộ đồ dân sự tươm tất, trông mặt mũi anh chàng cũng coi... được. Nhưng dù cho anh chàng có bảnh trai đến cỡ nào, vẫn không thể so sánh được với chàng. Vĩnh viễn sẽ không có ai thay thế được chồng nàng. Chợt người đàn ông ngước đầu lên bắt gặp cái nhìn của nàng, Tuyết Trinh bẽn lẽn quay mặt sang chỗ khác. Nam đứng dậy vừa đặt bé Ngọc ngồi trở vào lòng chiếc ghế vừa nói:
- Để vài hôm nữa tôi sẽ nhờ ông bà ân nhân bảo trợ biên thư hỏi Hồng Thập Tự truy tìm giùm anh nhà, còn nước còn tát. À, mà ảnh tên gì vậy chị?
Tuyết Trinh vẫn tránh ánh mắt của Nam nói nhỏ:
- Dạ... Chánh...
- Nhưng là cái gì Chánh chứ...
- Trần Công Chánh.
- Ái chà, nghe cái tên biết con người chính trực rồi...
Nghe anh chàng khen chồng mình, Tuyết Trinh thấy có cảm tình với hắn liền, nàng mĩm cười:
- Dạ... ảnh tốt lắm anh Nam à, ảnh thương vợ con nhiều. Anh ráng giúp hỏi thăm tin tức ảnh, mẹ con tôi đội ơn anh.
Nam bẹo má cô bé Ngọc một cái rồi bước tới cái giá treo áo:
- Thôi chị với Bé Ngọc ở nhà, tôi đi gặp mấy ông bà bảo trợ nói chuyện, sẵn hỏi họ cho biết mấy chỗ xin việc làm luôn.
Tuyết Trinh đứng bật dậy. Cái phản xạ đưa chồng đi làm và đón chồng trở về nhà tích lũy trong từng sớ thịt đã cuốn bước chân của nàng đến cái giá áo nhanh hơn Nam một bước. Nàng lấy chiếc áo khoác choàng lên người Nam dịu dàng căn dặn:
- Anh coi chừng ngoài trời gió lạnh...
Chợt Tuyết Trinh lúng túng lùi lại, mặt nàng đỏ bừng lên. Đây đâu có phải là chàng. Nam cũng bối rối vì sự chăm sóc tình tứ bất ngờ này. Con bé Ngọc đưa ngón tay cái mũm mĩm của nó lên ngậm trong miệng ngơ ngác nhìn hai người. Tuyết Trinh cúi đầu xuống nói nhẹ:
- Anh đi mau về, ở nhà tôi... nấu cơm... chờ.
Nam nhìn sững cô gái. Rầu buồn nhớ thương chồng và cái thai đã lớn làm cho hình sắc của Tuyết Trinh tiều tụy. Nhưng Nam cũng thấy trái tim của mình nhảy đập loạn xạ khi chiêm ngưỡng một sắc đẹp não nùng và quyến rũ kỳ lạ. Những cô gái sinh nở được một hay hai đứa con, những đường nét trên thân thể biến đổi hoàn mỹ phơi phới hơn, khuôn mặt với nước da ánh hồng kiều diễm hơn. Giống như những đóa hoa lan hoa hồng nở trọn vẹn, phô bày hương sắc cho người chiêm ngưỡng. Nam nhìn chiếc cổ trắng ngần, với những sợi gân xanh đập phập phồng dưới làn da mịn màng. Khuôn mặt của Tuyết Trinh bỗng nhòe ra và biến thành của người yêu chàng. Trên cái cổ nhiều ngấn mũm mĩm, chàng trông thấy lại mấy nồt ruồi đen nhỏ xíu xinh xắn. Trong cái hang cua nằm trên bờ vai thon cũng có một nốt.
Nam thẫn thờ quàng tay ôm lấy người em gái. Chàng nâng cằm nàng lên nhìn sâu vào mắt nàng. Mùi hương dịu dàng mái tóc và hơi thở thơm ngọt mơn man trên mặt chàng. Nam cúi đầu xuống thật gần. Chàng nghe tiếng thờ gấp của người con gái và hai cánh tay mềm mại của nàng từ từ quấn chặt lấy người chàng. Nam xiết mạnh cô gái vào lòng, môi của chàng tìm môi nàng. Nhưng cái bụng to tròn của cô gái húc vào vùng bụng dưới làm Nam sực tỉnh. Mọi thứ hình ảnh hưảo của người chàng yêu tan loãng thành sương khói. Trước mặt chàng chỉ là một người thiếu phụ cóđôi mắt đen ướt sầu buồn. Nam sững sờ buông cô gái ra.Tuyết Trinh thảng thốt lùi lại cắn môi, vết thương cũ lại bật máu. Trong một lúc mê sảng, nàng cũng đã nhìn Nam qua hình bóng của chồng. Cả hai người đều thả hồn vào cơn mộng mị của dĩ vãng mà họđều đã bỏ lại bên kia bờ đại dương quá xa. Và có lẽ vĩnh viễn mất rồi…
Chỉ có tiếng gió và những mảnh giấy cũ bay tơi bời theo con trốt xoáy nhỏ cứ mãi vần vũ trong sân.
Thật lạ lùng, ở trên cái đất nước bao la văn hóa dị biệt này, ở một nơi chốn xa lạ như thế này, mà lại có một ngôi chùa Tàu. Một hôm Nam lái chiếc xe cà tàng cũ mèm đưa Tuyết Trinh và bé Ngọc đi chợ. Có một tai nạn giao thông trên con lộ chính làm cản trở sự qua lại, Nam buộc phải tìm những con đường nhỏđi vòng. Trên một khu đất cạnh đường, chàng trông thấy một mái chùa ngói đỏ với một tấm liễn gỗ viết chữ Tàu. Trên đó Nam chỉđọc ra được mỗi chữ Sơn. Rất có thể, theo sựđoán mò của Nam, thì ngôi chùa có tên là Linh Sơn Tự chăng . Nam vội quành xe chạy vào. Chàng mở cửa dìu Tuyết Trinh ra khỏi xe. Bây giờ chiếc bụng đã phình quá to làm cho mọi chuyển động của nàng đều khó khăn và nặng nề. Đôi vợ chồng giả nắm tay dắt bé Ngọc cùng đi vào. Khó có thể diễn tả cái cảm giác ngầy ngật xúc cảm khi trông thấy một biểu tượng ÁĐông trên đất Mỹ của những người viễn xứ như bọn chàng, dùđó chỉ là một ngôi chùa Tàu. Nam trông thấy bên trong có rất nhiều người, chắc là dân ÁĐông, đang lúi húi quì lạy, một số người khác đang thành kính cắm những cây nhang thơm lừng vào cái đỉnh đồng nhỏ trước cửa chùa. Khói bốc lên cao thành những đám mây lãng lãng, uốn éo giống như những dãy tơ trắng mịn và mỏng.
Có tiếng chuông đánh boong boong ngân nga. rồi một giọng trầm ấm trang nghiêm của vị hòa thượng khởi lên, bắt đầu cuộc lễ. Hàng trăm tiếng tụng kinh phụ họa của tín đồ thành kính. Một thứ tiếng Tàu khó hiểu và lạ lùng ê a cất theo nhịp mõ của vị sư phụ lễ, rồi tiếng chuông tiếng trống trầm mặc đãđưa Nam cùng Tuyết Trinh trở về với những buổi lễ chùa Việt Nam thời thơấu. Hai người kính cẩn quì xuống trước tượng Đức Phật Thích Ca. Khuôn mặt và đôi mắt Ngài ánh lên vẻ từ bi thương cảm chúng sinh. Hai bên Ngài, tượng Quán ThếÂm Bồ Tát đang mĩm cười, trên bàn tay là chiếc bình bằng sứ trắng đẹp như ngọc, chiếc bình chứa nước cam lồ rưới xuống cứu giúp mọi nỗi khổđau dưới trần thế. Là tượng của ngài Địa Tạng Vương Bồ Tát, mà hạnh nguyện cao cả là khi nào chốn địa ngục còn một linh hồn chưa thành Phật, thì ngài chưa vào Niết Bàn.
Một bà già người Tàu quì bên cạnh Nam bỗng quay sang hỏi nhỏ một tràng. Lỗ tai chàng lùng bùng những âm thanh xa lạ. Một ngạc nhiên đãđến với chàng. Tuyết Trinh nhỏ nhẹ trả lời bà lão cũng bằng thứ tiếng ấy. Khuôn mặt bà lão ánh lên vẻ hân hoan, bà nắm tay nàng ra vẻ thân ái. Trước cặp mắt thao láo đến buồn cười của Nam, Tuyết Trinh nói nhỏ vào tai chàng, hơi thở thơm tho của nàng phả vào mũi làm chàng ngây ngất:
- Anh Nam ơi, mình may mắn lắm nhé, hôm nay là ngày lễ Vu Lan... Vậy anh hãy cầu nguyện và xin Đức Phật, Phật Bà Quan Âm một điều gì đi!
Nam ngẩn ngơ:
- Biết xin cái gì đây!
Tuyết Trinh nhìn trách móc:
- Mới xa quê hương có mấy tháng mà quên rồi sao. Thì cầu xin Đức Phật gia hộ cho cha, cho mẹ. Anh không biết Mùa Vu Lan cóý nghĩa gì sao?
Biết chứ. Mùa của bông hồng cài áo. Mùa báo hiếu mẹ cha. Nam biết lắm chứ. Mùa Vu lan của tuồi thơấu, với những lúc bọn con nít quỉ sứ giành giật những trái chuối, khúc mía, những cái bánh ít bánh tét trên chiếc chiếu lễ trải trước mỗi sân nhà, và xôđẩy nhau đón lấy những đồng bạc cắt được vãi ra đầy trời, tượng trưng cho sự bố thí của gia chủ. Nam hỏi nhỏ:
- Sao chị nói tiếng Trung Hoa tài vậy?
- Anh biết người Minh hương không?
Nam mau mắn một cách hớ hênh:
- Biết chứ, là những người đầu gàđít...
Nam đã kịp thắng lại thật nhanh. Tuyết Trinh cười phì:
- Sao anh không nói hết luôn đi...
Nam vội tìm cách đánh trống lãng:
- Chị cài bông hồng đỏ hay bông hồng trắng?
- Lúc tôi ra đi thì ba má tôi còn mạnh khỏe lắm. Còn anh?
Nam thở dài:
- Chị may mắn hơn tôi, từ nhiều năm nay cứ mỗi mùa Vu Lan đến, tôi chỉ cài chiếc bông hồng trắng. Chịởđây tôi ra ngoài này một chút...
Nam bước nhanh ra ngoài nhìn quanh quất. Lúc lái xe vào chàng thoáng nhìn có mấy khóm hoa hồng trong vườn chùa. Chàng bước đến bụi hồng đỏ ngắt một đóa. Chàng nhìn quanh quất xem có sư cụ nào ra bắt đền không. Như chuyện Giáng Hương đã trộm hái hoa trong sân chùa ngày hội, rồi được Từ Thức cởi áo xin thay tội cho nàng. Nếu chàng bị bắt vì tội hái hoa hồng, thì không biết ai sẽđứng ra chuộc tội cho chàng. Nhưng chẳng có ai chúýđến hành động tội lỗi của chàng cả. Nam trở vào chùa quì lại bên cạnh Tuyết Trinh, cài đóa hoa hồng lên mái tóc ngát hương của nàng:
- Mùa Vu Lan, xin tặng chị chiếc bông hồng...
Tuyết Trinh giật mình đưa tay lên mái tóc nắm lấy tay Nam. Bàn tay hai người nằm trong nhau. Tuyết Trinh thẹn thùng buông tay xuống, đôi má nàng ửng đỏ lên. Mái tóc đen mượt mà cài đóa hồng làm cho khuôn mặt của nàng xinh đẹp huyền ảo lạ thường. Nam ngất ngây nhìn một nửa khuộn mặt của người đàn bà, chiếc mũi thẳng tắp và cao, vành tai nhỏ trắng hồng nằm nép sau mái tóc buông phủ xuống vai. Chàng nhìn vào đôi môi xinh, mọng ướt đang lầm thầm khấn vái. Dáng điệu của nàng vô cùng thành kính và thoát tục. Có lẽ nàng đã đặt hết trái tim thuần thành của nàng vào những lời cầu xin.
Bỗng nhiên Nam trông thấy những nét nhăn xuất hiện trên vầng trán và khóe mắt của người thiếu phụ. Nàng hơi gục đầu xuống cắn môi cố ghìm một tiếng rên, đôi bàn tay của nàng chống lên mặt đất đỡ cho thân hình không bị ngã mẹp xuống sàn chùa. Trong phút chốc, khuôn mặt mịn hồng của nàng bỗng trở thành tái xanh, những đường nét đẹp mỹ miều biến thành những đường dúm dó kỳ dị. Tuyết Trinh oằn người ôm lấy bụng rên lên một tiếng lớn. Bà lão giật mình nắm tay nàng nói một tràng tiếng líu lo, một tay bà đẩy vào vai Nam, ngụ ý bảo chàng đỡ vợ dậy. Bà lão lăng xăng luống cuống như một con gà mái tìm ổ đẻ. Trên trán Tuyết Trinh toát ra mấy giọt mồ hôi, nàng nhăn mặt bấu tay vào vai Nam rên rỉ:
- Anh Nam... nhà thương... tôi đau bụng quá...
Ở bệnh viện, dù Nam đã một mực từ chối như thế nào, cô y tá vẫn nhất quyết bảo Nam vào đứng một bên “vợ” chàng. Đàn ông đi biển cóđôi. Đàn bàđi biển mồ côi một mình. Người Mỹđã rất thực tế trong vấn đề này. Người đàn ông không bao giờđể cho người đàn bà nằm trên chiếc giường trắng toát một mình. Người chồng sẽ nắm tay người vợ truyền sinh lực và chia sẽ nỗi sinh nởđau đớn tột cùng của vợ mình. Nhưng trường hợp của Nam lại khác. Chàng không có quyền nhìn thân thể vợ người khác, mặc dù chỉ làđóng kịch. Với người phụ nữÁĐông, chỉ có người chồng, không nói tới những người làm công việc y tế, và chỉ mỗi người ấy mới được phép nhìn thấy hết từng phân vuông một trên thân thể của vợ mình. Nên khi cô y tá xinh như mộng cứ trừng trừng nhìn chàng như nhìn một con quái vật, trước nỗi đớn đau của vợ mà không chịu vào cùng gánh vác, Nam buộc phải mặc chiếc áo trắng bệnh viện mắt nhắm mắt mở bước vào phòng sinh. Chàng thì thào với cô y tá:
- Tôi sợ máu, nhìn thấy máu là tôi... xỉu!
Cô nàng có mái tóc vàng óng nguýt chàng một cái. Hứ. Sao lúc yêu đương ân ái ông không nói như vậy đi. Có làm thì phải có chịu chứ, than thở nỗi gì. Tuyết Trinh nằm trên chiếc giường, trên người nàng người ta đã phủ một tấm vải trắng tinh lên. Nam ái ngại nhìn những giọt mồ hôi lớn như những hạt đậu đọng trên trán và mặt nàng. Người đàn bà nghiến răng vì cơn đau, rên hừ hừ trong lúc nước mắt nước mũi chảy ràn rụa trên đôi máđãtrắng bệch. Hai ba cô y távà một bà bác sĩ đang tíu tít đứng trước hai cái chân đang cong lên và dạng ra của nàng. Nam nhắm mắt không dám nhìn vào. Cô y tá nắm tay chàng kéo lại đứng trước đầu giường rồi ấn tay Tuyết Trinh vào. Bàn tay mềm nhưng lạnh của cô gái nắm chặt lấy, nàng kêu lên:
- Anh Chánh ơi...em chết mất...
Nam rùng mình. Tiếng kêu giống như tiếng người đang dẫy chết. Nam nhìn vào những lọn tóc ướt đẫm mồ hôi, nước mắt bệt vào tai vào cổ cô gái, chàng đưa tay vén chúng lên gọn ghẽ. Nhưng chỉ một lát sau, chúng lại xổ tung như cũ. Cô y tá cứ mãi thúc giục. Rán lên. Rán lên. Push mạnh lên. Push... Tuyết Trinh òa lên một tiếng lớn. Nam nhắm nghiền mắt lại không dám nhìn xuống, chàng biết giai đoạn tử sinh của cuộc sinh nở là ở giây phút này đây. Thời gian như ngưng đọng lại. Nam có cảm giác như cái linh hồn của chàng đang bị cuốn trôi vào một con đường hầm đen dài hun hút. Bỗng có tiếng cô y tá reo lên, ngân nga phản hồi mãi trong cái màng nhĩ của chàng:
- Ra rồi... Lạy Chúa...Là con trai... con trai...
Có ai đó thân mật vỗ vào vai chàng. Nam mở bừng mắt ra. Người bác sĩđang tươi cười lột chiếc khăn xanh che mặt xuống đưa tay ra chia vui với chàng. Tuyết Trinh đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn Nam ánh lên một vẻ nửa biết ơn nửa trách móc. Bàn tay của nàng vẫn còn đang nắm chặt tay chàng. Tiếng khóc oe oe của đứa trẻ làm cho hai người giật mình buông tay. Khi thằng béđỏ au quấn trong đám vải trắng được đưa đến trước Tuyết Trinh, đôi mắt của nàng ngời sáng lên tình mẫu tử thiêng liêng không ngôn từ nào có thể diễn tả được, nàng run run đưa tay ra đón lấy con. Tuyết Trinh dựa người vào thành giường chăm chăm nhìn thằng bé, nỗi yêu thương dâng trào dào dạt trong lòng. Thằng nhỏ giống ba nó quá đi mất. Cái sinh vật dễ thương da thịt hồng hồng này là kết nối tinh tủy giữa nàng với người chồng mà nàng yêu say mê yêu điên cuồng. Nóđang nhắm nghiền mắt vàđang chìm vào giấc ngủđầu tiên của đời nó. Vài giọt nước mắt của nàng rơi xuống trên trán thằng nhỏ. Đứa bé giật mình khóc ré lên, nó rúc đầu vào ngực người mẹ theo bản năng sinh tồn. Tuyết Trinh ngước lên nhìn cô y tá:
- Tôi có thể cho nó bú một chút được không?
- Được chứ, nhưng bà có định cho cháu bú sữa mẹ luôn không?
Tuyết Trinh vừa vén áo lên vứa trìu mến nhìn con dịu dàng trả lới:
- Ở xứ chúng tôi bà mẹ nào cũng nuôi con bằng bầu sữa của mình!
Nam vội lẻn ra ngoài, phận sự làm người chồng hờ đỡ đẻ cho vợ của chàng đã chấm dứt. Chàng ngồi dựa tưng vào chiếc băng gỗ đặt sát cửa ra vào. Con bé Ngọc đang nằm co quắp ngủ ngon lành. Nam lấy chiếc áo khoác ngoài của mình đắp cho con bé. Một cơn buồn ngủ bỗng dưng ùn ùn kéo tới, chàng gục xuống thiếp đi lúc nào không biết. Cuộc sinh nở khó khăn của Tuyết Trinh đã kéo dài gần đến nửa đêm, giờđây cơ thểđòi hỏi Nam phải ngủ, chàng không cưỡng được. Nhưng không hiểu sao chàng lại đứng dậy đi ra khỏi bệnh viện. Sau cánh cửa mở, đột nhiên vỡòa lên những âm thanh vàánh sáng quen thuộc của đường phố Sài Gòn. Chàng nghe tiếng kèn xe hơi, chàng thấy những chiếc xe lam chạy bình bịch nhả khói mù mịt lên trời, những chiếc xe Honda chạy ào ào trên đường.
Bỗng dưng Nam nhận ra chàng đứng trong một cái nhà thương. Rồi Nam thấy người yêu của mình đang nằm trên giường tươi cười nhìn chàng. Trời ơi, nàng đang ôm trong lòng một đứa nhỏ. Nam tiến tới quàng tay ôm lấy vợ và con, trong lòng ngập tràn một niềm hân hoan khôn tả. Cô vợ nhỏâu yếm nhìn chồng, ánh mắt nàng bừng lên một nỗi hạnh phúc chan chứa. Nam cuối đầu xuống hôn lên trán vợ. Bỗng nhiên có một khối nặng đè lên vai chàng, rung lắc dữ dội như trong cơn địa chấn, chiếc giường của vợ con chàng rơi tỏm vào một cái hốđen ngòm thăm thẳm. Nam úớ kêu cứu... Chợt chàng mở mắt ra ngơ ngác nhìn chung quanh. Cô y táđang đặt tay lên vai chàng cất giọng êm ái như tiếng suối:
- Bà nhà muốn gặp ông.
Nam nói lời cám ơn, chàng bần thần đứng dậy, trong lòng cảm thấy xốn xang quáđỗi. Giây phút tao phùng dù là trong cơn mộng mịđã khơi lại vết thương còn mưng mủ trong trái tim của chàng. Khi chàng bước vào phòng thì thằng bé bú sữa no nêđã nằm ngủ say sưa trong cái nôi của nó. Tuyết Trinh mĩm cười với chàng:
- Cám ơn anh Nam, anh đã khổ cực vì mẹ con tôi quá nhiều...
Nam ngồi xuống xuống chiếc ghế nhìn vào trong nôi:
- Ơn nghĩa gì chịơi, chỉ là số... mệnh bắt buộc! Chị mẹ tròn con vuông là tốt lắm rồi.
Tuyết Trinh thở dài:
- Nhưng anh vất vả và thiệt thòi nhiều quá. Còn tôi thì chẳng có... gì để tặng lại cho anh...
Nam xua tay lắc đầu:
- Thôi chịđứng nói tới chuyện này nữa, nếu số mệnh đã xui khiến cho tôi gặp chị thì nó cũng sẽ có cách giải quyết của nó, chỉ là vấn đề thời gian thôi...
Thiếu phụ hóm hĩnh nhìn Nam:
- Nhưng lỡ cái thời gian ấy kéo dài đến vô tận thì sao...
- Ơ hơ!
Tuyết Trinh cười phì, chợt nàng đan hai bàn tay vào nhau bối rối:
- Nếu anh không chê tô... em là gái đã có chồng, thì xin anh cho em để tang chồng em ba năm, rồi em sẽ hầu hạ, em đền ơn anh...
Nam hoảng hốt đứng bật đậy như một chiếc lò xo:
- Ấy đừng, tôi không thể... biết đâu anh nhà vẫn con sống vàđang tìm kiếm chị. Rồi chị sẽ gặp lại anh ấy.
Tuyết Trinh cảm thấy như bước hụt chân vào khoảng không, nàng cúi đầu xấu hổ:
- Có nghĩa là trong mắt anh em không là gì hết...phải không? Hay là anh cũng giống như em, anh đang chờđợi một hình bóng nào đó...
Nam thở dài ngồi xuống ghế không nói gì, mãi sau chàng mới gượng gạo hỏi:
- Chị đặt tên cho cháu là gì để tôi đi làm khai sinh?
Tuyết Trinh vẫn ấm ức, nàng không chịu buông tha cho Nam:
- Anh là ... cha của nó thì anh đặt tên đi chứ!
- Chị cứ đùa hoài.
- Thật mà, xin anh làm ơn thay ảnh đặt cho con em một cái tên đi. Không làm cha ruột thì anh làm cha đỡ đầu cho con em.
Nam bóp trán suy nghĩ:
- Trần Công Trực được không?
Tuyết Trinh lắc đầu:
- Không được anh ơi, lỡ người Mỹ cứ gọi nó là thằng xe Truck thì sao!
- Nếu vậy thì Trần Công Bình.
Tuyết Trinh nhất định trêu ghẹo chàng :
- Cũng không được, nó sẽ bị gọi là thằng Bin, tức là cái thùng rác!
- Hay là Trần Công Đức?
Nam nghe tiếng cười nhẹ hóm hĩnh của người mẹ:
- Người Mỹ sẽ gọi nó là con Vịt đó anh ơi!
Nam bắt đầu mất kiên nhẫn:
- Lần cuối cùng, Trần Công Khanh, là làm quan lớn đó, chị chịu chưa, tôi hết chữ nghĩa rồi...
Hôm nay là ngày thôi nôi của thằng bé Khanh, Nam xin phép ông chủ cho chàng nghĩ việc trọn ngày để chàng chạy ra chợ mua sắm một ít lễ vật cúng kiến mụ bà theo lời căn dặn của Tuyết Trinh. Thấy chàng ra xe, con bé Ngọc liền đưa tay ra đòi chàng dẫn nó theo. Nam rùng mình lo sợ. Đã hơn một năm chung sống với Tuyết Trinh trong cái hoàn cảnh dị kỳ giả tạo này, có lẽ hình bóng của Chánh đang dần nhạt phai trong trí óc non nớt của con bé Ngọc. Không khéo trong một thời gian nữa nó sẽ hoàn toàn quên mất cha ruột và biết đâu nó sẽ hướng tình cảm trọn vẹn về chàng. Cũng có thể là cả tình cảm Tuyết Trinh dành cho chàng nữa. Từ ngày sinh nở xong, Tuyết Trinh nảy nở và xinh đẹp lạ lùng. Thỉnh thoảng chàng vẫn bắt gặp những tia nhìn dịu dàng khó tả của nàng. Tuyết Trinh đểý chăm sóc chàng nhiều hơn, chịu khó nấu nướng những món ăn ngon cho chàng. Nam cảm thấy một điều gì rất bất thườngđang xảy ra giữa chàng và Tuyết Trinh.
Trước một sắc đẹp phơi phới và cực quyến rũ của người đàn bà trẻ, liệu chàng còn có thể giữ tấm lòng chung thủy dành cho người yêu bé nhỏ của chàng được nữa hay không. Để chạy trốn một thứ tình cảm lạ lùng đang dần dần lan nhẹ vào tim, Nam đã xin hãng cho chàng làm thường trực ca đêm. Chàng không dám ở cùng căn phòng với Tuyết Trinh trong những đêm dài vô tận ghê gớm như thế này. Chàng cũng là một con người tầm thường có dục vọng, cóđòi hỏi xác thịt như tất cả ngời đàn ông nào khác. Những lúc cơn sóng tình ái trào dâng quậy phá trong long, Nam sợ hai người sẽ phạm tội. Chàng không muốn lấy vợ của người khác và cũng không muốn Tuyết Trinh thất tiết với chồng.
Hôm nay là ngày thôi nôi và là ngày sinh nhật của bé Khanh nên Tuyết Trinh vui lắm. Từ tuần trước, nàng đã thức tận khuya để may quần áo mới cho thằng nhỏ. Dĩ nhiên là nàng có thể ra chợ mua sắm cho nó, nhưng nàng muốn chính tay nàng may áo cho con. Dường ở mỗi người phụ nữ Việt Nam, trong trái tim họ lúc nào cũng ngập tràn tình mẫu tử, mà không ngôn từ văn chương trau chuốt nào có thể diễn tả hết được sự cao quí thiêng liêng. Mẹ là giòng suối dịu hiền. Mẹ là nải chuối buồng cau. Là tiếng dếđêm thâu. Là tiếng ru êm ngọt mỗi buổi trưa hè.
Tuyết Trinh loay hoay nấu nướng những món lễ cúng thôi nôi, nàng đang cho đường vào cái xoong chè trôi nước, thì bỗng có tiếng điện thoại reo liên hồi ngoài phòng khách. Tuyết Trinh cẩn thận vặn nhỏ lửa rồi chạy ra nắm lấy cái ống nghe:
- A lô, xin lỗi ai gọi đó?
Im lặng một vài giây. Giọng rụt rè của một cô gái chắc là còn rất trẻ:
- Dạ xin lỗi chị, thưa có phải số phôn này là của ông Lê Hoàng Nam không ạ.
Tuyết Trinh nghe nhói đau trong trái tim. Giọng nói của cô gái bên kia trong trẻo và ngọt như mật. Nam quen biết với cô gái này từ bao giờ mà nàng không biết. Tuyết Trinh đưa tay lên ngực gượng gạo:
- Dạ phải, đây là nhà anh Nam, xin lỗi cô có chuyện gì cần gặp ông xã tôi ạ...
Dường như có tiếng bể vỡ loảng xoảng bên kia đầu dây. Thời gian kéo dài như vô tận. Mãi sau Tuyết Trinh nghe tiếng cô gái run run nấc nghẹn:
- Dạ không có gì, xin lỗi chị tôi gọi lộn số. Xin... chào...
Tuyết Trinh vội kêu lên:
- Khoan ... khoan, xin đừng cúp máy.
Nhưng cô gái bên kia đã buông cái ống nghe xuống rồi, Tuyết Trinh chỉ còn nghe những tiếng vo vo vô nghĩa, nàng ngơ ngác nhìn cái điện thoại không hiểu gì cả. Nhưng trong lòng nàng dậy lên một nỗi niềm dường nhưđược pha trộn bằng một chút cay đắng, một chút hờn dỗi và một chút bẽ bàng. Cô gái bí mật này là ai mà bỗng dưng xen vào làm xáo trộn cuộc sống êm ả của gia đình nàng. Tuyết Trinh đứng chống tay nghĩ ngợi bần thần bên cái bàn ăn, tâm trí của nàng bay bổng mãi tận đâu đâu, nên nàng không nhận biết Nam mở cửa bước vào. Thấy Tuyết Trinh đang sững sờ nhìn cái ống nói trong tay, Nam ngạc nhiên tiến lại gần hỏi:
- Chị Trinh, ai gọi đó...
Tuyết Trinh giật mình nhìn lên ú ớ:
- Ơ... có một cô gái hỏi tên anh...
Trống Ngực Nam đánh thình thình, chàng hỏi dồn:
- Ai vậy chị?
Tuyết Trinh cay đắng:
- Làm sao tôi biết được!
- Cô ấy có xưng tên tuổi gì không?
- Không...
Nam nóng nảy:
- Tại sao?
Tuyết Trinh tránh ánh mắt của Nam:
- Làm sao tôi biết được, cô hỏi có phải nhà của anh không. Tôi hỏi lại là cô cần có chuyện gì nói với ông xã của tôi thì cô ấy cúp máy liền.
Nam cảm thấy một cơn nhiệt nóng đang cuồn cuộn thiêu đốt trái tim của chàng, chàng nắm lấy hai vai của người thiếu phụ lắc mạnh:
- Trời ơi, chị có thể nói như vậy sao, tôi với chịđâu có phải là...
Tuyết Trinh rớt nước mắt:
- Tôi cũng đâu có biết cô ta là ai...
Nam hét lên:
- Biết đâu đó là người mà tôi đang chờ đợi thì sao, chị tàn nhẫn quá chị biết không!
Chàng quay lưng đi như chạy trở ra ngoài. Tuyết Trinh rên rĩ:
- Anh đi đâu vậy?
- Đi đâu mặc tôi.
Nam đóng sầm cửa lại. Tuyết Trinh gục đầu xuống bàn khóc nức nở. Tiếng cửa đóng giống như một nhát búa chém nát trái tim của nàng. Tuyết Trinh thấy đất trời quay cuồng nghiêng ngã, nàng ngã xuống sàn phòng kéo theo chiếc khăn trải bàn, nàng mơ hồ nghe tiếng chén dĩa bể vỡ rổn rảng. Rồi nàng không còn biết gì nữa...
Một đôi vợ chồng người Mỹ và một người đàn ông đang đi trong hành lang của tòa chung cư. Người đàn bà Mỹ vui vẻ:
- Ông mới qua đây có mấy ngày mà ông nói tiếng Anh giỏi quá, mà lại là giọng Anh chính cống nữa!
Ngưới đàn ông nghiêng mình nhỏ nhẹ:
- Cảm ơn bà quá khen. Thưa bà lúc trước tôi có may mắn theo học bên trường Cambridge một thời gian.
- Ồ, tuyệt quá. Như vậy chúng tôi sẽ có nhiều dịp trò chuyện với ông, vì chúng tôi vốn là dân Anh di cư qua đây mấy chục năm rồi trở thành dân Mỹ lúc nào không biết. Để tôi giới thiệu ông với một gia đình người Việt ở trong cái building này.
Ông người Mỹ tiếp lời:
- Ông may mắn lắm nhé, chúng tôi tìm được cho ông một căn phòng cùng tầng với gia đình người Việt này. Biết đâu thượng đế xui khiến, có thể họ là người quen của ông chăng.
Khi ba người đi đến căn phòng, chưa kịp gõ cửa thì Nam đã hùng hổ mở cửa phóng ra ngoài suýt nữa chạm phải bộ ngực đồ sộ của bà Mỹ, Nam lùi lại lúng túng:
- Ủa, kính chào ông bà, ông bà mạnh giỏi thế nào?
Ông Mỹ vui vẻ bắt tay Nam:
- Cám ơn chúng tôi vẫn khỏe...
Bỗng có tiếng người kêu lên và tiếng đổ vỡ trong phòng, Nam tái người mở cửa phóng trở vào. Tuyết Trinh đang nằm nghiêng người trên sàn, mái tóc đen nhánh của nàng trải rộng tơi bời che lấp cả khuôn mặt. Nam hoảng kinh nhào tới ôm lấy người thiếu phụ xốc dậy thảng thốt gọi:
- Tuyết Trinh, chị...
Người đàn ông mới vào giật mình, anh ta bước đến cúi xuống nhìn. Bỗng anh kêu lên lạc giọng:
- Ủa, Tuyết Trinh...
Bằng một phản xạ tự nhiên, người đàn ông xô Nam qua một bên ôm lấy cô gái gục đầu xuống khóc nức nở:
- Là em ... là vợ tôi đây mà!
Con bé Ngọc đang ngủ trong phòng nghe ồn ào chạy ra, thấy mẹđang nằm rũ rượi trên sàn nó mếu máo muốn khóc. Người đàn ông quay lại nhìn con bé. Bé Ngọc cắn tay nhìn anh ta, mãi một lúc sao nó rụt rè vừa đi lại vừa đưa tay ra gọi:
- Ba...
Người đàn ông òa khóc, anh quàng tay ôm chầm con bé vào lòng. Tìm thấy lại hơi ấm quen thuộc cũ, bé Ngọc rúc đầu vào ngực ba nó. Ông bà người Mỹ và Nam ngẩn ngơ như những pho tượng đá chứng kiến tấn kịch tương phùng trong một cảnh ngộ quá thương cảm đến nát lòng. Bà Mỹ đưa mắt nhìn Nam như muốn hỏi. Nam nghẹn ngào:
- Thưa ông bà, tôi nghĩ đây là người chồng của cô ta!
Bà Mỹ trợn mắt nhìn Nam. Vậy ông là cái giống... gì của cô ấy, không phải ông là chồng của cô ta sao? Hiểu ý bà Mỹ, Nam lắc đầu:
- Không, tôi không phải ...
Tuyết Trinh rên rĩ mở bừng mắt ra. Người đàn ông mừng rỡ ôm đầu vợáp vào ngực:
- Em, Tuyết Trinh em...
Tuyết Trinh quay mặt thét lên:
- Anh đi đi, tôi không cần anh đâu!
Người đàn ông ngơ ngác:
- Em, anh là Chánh, là chồng em đây...
Tuyết Trinh oằn người lên như bị điện giật, nàng xoay đầu lại nhìn. Trong màn lệ nàng trông thấy lại khuôn mặt mà nàng nhớ thương bấy lâu nay. Tuyết Trinh òa lên một tiếng nấc, nàng ôm lấy cổ chồng ghịt xuống hôn như điên như cuồng vào mặt mũi chồng:
- Anh Chánh, anh đi đâu mà anh bỏ mẹ con em...
Chánh đặt vợ nằm lên chiếc sofa định đứng lên, nhưng Tuyết Trinh đã ôm chặt cứng lấy chàng rên rĩ:
- Anh ơi, đừng bỏ em, em sợ...
Chánh ngước lên mắt nhòa lệ:
- Thưa ông bà ân nhân, đây là vợ tôi, chúng tôi thất lạc nhau trong cơn hoảng loạn hồi đó...
Đôi mắt của Chánh ánh vẻ ngờ vực nhìn vào Nam:
- Xin lỗi anh là ai?
Nam bối rối không biết phải trả lời như thế nào. Chẳng lẽ nói cho anh ta biết chàng là... chồng của Tuyết Trinh à. Chánh đưa mắt nhìn ông bà Mỹ như muốn hỏi. Hai ông bà lúng túng nhìn nhau, đùn đẩy cho nhau. Sau cùng người đàn ông đằng hắng vài cái rồi nói:
- Ông Chánh à, ông Nam này sống chung với vợ của ông ta từ ngày vào đây ở...
Chánh sạm mặt lại gỡ tay Tuyết Trinh ra, chàng thẫn thờđứng dậy lẩm bẩm như người trong cơn mộng du:
- Thì ra, vợ tôi đã có... chồng, con tôi...
Nam vội tiến đến gần giải thích:
- Anh Chánh, anh đừng hiểu lầm. Giữa tôi và chị Trinh không có gì quan hệ với nhau cả, hoàn toàn không có một sự chung đụng xác thịt nào hết. Tôi chỉ đơn thuần thấy cảnh ngộ đáng thương của chị Trinh mà đứng ra đỡ đần, giúp chị vượt qua cơn khó khăn để sinh tồn và nuôi hai cháu nhỏ. Chỉ có vậy thôi, chị Trinh là một người vợ chung thủy và cao cả, anh hãy đền bù những nỗi cơ cực và đem hạnh phúc đến cho chị. Phận sự của tôi đến đây là chấm dứt...
Chàng quay qua Tuyết Trinh nói lời từ biệt:
- Bây giờ thì anh chị đã đoàn tụ với nhau rồi, tôi xin được ra đi...
Chánh bước trở lại ngồi xuóng bên cạnh vợ, Tuyết Trinh gượng ngồi dậy trìu mến nhìn Nam:
- Anh không thể ở lại dự buổi thôi nôi của bé Khanh sao, anh là cha đở đầu của nó mà?
Chánh tha thiết:
- Anh hãy ở lại đây với chúng tôi...
- Cám ơn anh chị, tôi phải đi. Anh chị hiểu cho...
Nam bế bé Ngọc lên hôn một cái thật đậm vào khuôn mặt dễ thương của nó:
- Chú Nam đi nghe bé, bé ngoan với ba má nha...
Con bé nũng nịu quàng tay quanh cổ của Nam, dụi đầu vào lòng chàng:
- Chú Nam ở đây với con.
Vợ chồng Chánh đứng dậy bồi hồi:
- Anh đi đâu?
- Cũng chưa biết nữa, nhưng trước hết tôi phải chạy ra công ty điện thoại truy tìm số phôn của người mà tôi đang tìm kiếm.
Ông bà bảo trợ người Mỹ ngơ ngác nhìn mọi người ra dấu muốn tìm hiểu nội dung câu chuyện. Chánh nói vắn tắt:
- Ông Nam muốn truy tìm danh tính của một người vừa mới gọi điện thoại đến đây. Rất có thể người ấy là... hôn thê của ông ấy.
Ông người Mỹ xoa tay vui vẻ:
- Tưởng chuyện gì khó khăn, chuyện này tôi có thể giúp được. Vây mời mistơ Nam ra xe đi với chúng tôi.
Nam bắt tay Chánh thật chặt:
- Xin được từ giã anh chị, chúc anh chị trăm năm hạnh phúc.
Nam đã bước ra đến cửa, sực nhớ một điều, chàng quay lại tươi cười, tay đưa ra chum chìa khóa:
- Tặng anh chị chiếc xe cà tàng của tôi, như là một kỷ niệm để nhớ đến nhau...
Phạm Phong Dinh