Đỉnh núi Bạch Mã: Phi vụ tiếp tế cuối cùng

LTS.- Tôi biết Chiến Hữu Phan Văn Phúc từ anh sinh hoạt Khu Hội Tù Nhân Chính Trị Cộng Sản Việt Nam Dallas-Fort Worth. Hai lần được tập thể TNCT địa phương tín nhiệm trong chức vụ chủ tịch Khu Hội…Cũng từ đó, anh dấn thân nhiều hơn với Tổng Hội cựu TNCT với nhiệm vụ Phụ tá Tổng Hội trưởng đặc trách về chương trình Thương Phế Binh dưới nhiệm kỳ của Tổng Hội Trưởng Nguyễn Trung Châu.

Tôi không được biết nhiều về anh Phan Văn Phúc ngoài sinh hoạt với tập thể TNCT và anh xuất thân từ binh chủng Không Quân với bộ đồ bay mà tôi thường gặp mỗi lần có các tổ chức quan trọng truyền thống của Việt Nam Cộng Hòa Không Quân, Ngày Quân Lực và Quốc Hận 30 tháng 4…Tôi chưa được anh chia sẻ cuộc đời binh nghiệp của anh và tôi vô cùng ngạc nhiên khi tìm hiểu về Phi đoàn 219 Kingbee qua bài viết người đồng đội Phạm Minh Mẫn, tôi mới biết thêm anh là gốc Nhảy Dù chuyển sang Không Quân và gia nhập Phi Đoàn nổi tiếng một thời của Không Lực VNCH là Phi Đoàn 219 trước khi chuyển về Phi Đoàn Tân Lập 253 Nha Trang.

Với tâm sự cuối đời của một người đã từng trải qua nhiều thử thách đặc biệt trong thời gian quân ngũ với nhiều kỷ niệm khó quên và anh muốn ghi lại bằng cảm xúc những gì đã trải qua để gửi lại cho người thân, bạn hữu như một lời chia tay trong đời sống vô thường. Những bài viết và tâm tư của anh Phan Văn Phúc sẽ lần lượt phổ biến trên tuần báo Người Việt Dallas.

Xin mời quý độc giả đón đọc.

Thái Hóa Lộc

Người Việt Dallas-Fort Worth   

ĐỈNH NÚI BẠCH MÃ

PHI VỤ TIẾP TẾ CUỐI CÙNG

Từ thành phố Đà Nẵng theo quốc lộ 1, lên đèo Hải Vân nhìn về hướng tây bắc, chúng ta sẽ thấy một ngọn núi cao nằm trong dẫy Trường Sơn. Đỉnh núi này cao khoảng 5000 bộ, thường bị mây trắng che phủ, đặc biệt đỉnh núi có hình dáng như yên ngựa, nên ngọn núi có tên là Bạch Mã.

Đỉnh Bạch Mã trước đây là một căn cứ nghỉ mát rất lý tưỏng thời Pháp thuộc. Thời gian và chiến tranh tàn phá đã biến căn cứ nghỉ mát thành một cứ điểm chiến lược tối quan trọng nên ta và địch tranh nhau chiếm giữ. Hai kẻ thù cùng nhau một cứ điểm cách nhau chẳng bao xa, thường xuyên bắn qua lại khuấy phá, hoặc gọi nhau thách đố mặc dù đã có lệnh ngưng bắn từ lâu. Có lần, tôi được biệt phái yểm trợ hỏa lực cho đơn vị bạn đóng trên đỉnh Bạch Mã bị địch đột kích gây tổn thất.

Trên hai đỉnh yên ngựa là hai đơn vị bạn, một đại đội Điạ Phương Quân và một đơn vị Sở Công Tác, Nha Kỹ Thuật (Lôi Hổ). Phi đoàn trực thăng (219) chúng tôi thường xuyên biệt phái cho đơn vị Nha Kỹ Thuật thiện chiến này. Thuở xưa có một tuyến đường giao thong lên tới đỉnh núi, nhưng chiến tranh tàn phá, cây rừng bao phủ không còn xử dụng được nữa, mọi thông thương liên lạc đều bằng phương tiện trực thăng.

Bạch Mã là một điểm chiến thuật quan trọng, nên Việt Cộng vẫn luôn tìm cách lấn chiếm dần dần. Chúng dùng hỏa lực phòng không bao vây, khống chế đỉnh núi. Gần một tháng, không phi vụ nào bay vào được để tiếp tế cho căn cứ vì hỏa lực phng không của địch qúa mạnh. Lương thực khô cạn dần, binh sĩ suy nhược, mất tinh thần chiến đấu…

Biệt đội 253 chúng tôi đang nằm ứng chiến trong phi trường Phú Bài. Buổi sáng sớm, tôi được lệnh từ Đại Tá không đoàn trưởng, đưa biệt đội về đáp ở núi Đá Bạc cạnh quốc lộ 1, hướng đông đỉnh núi Bạch Mã. Chúng tôi được tăng cường thêm 5 chiếc “Slick” (trực thăng chở quân) và 2 “Gunship” (trực thnăg võ trang) từ Đà Nẵng bay ra. Tôi sẽ hướng dẫn hợp đoàn 7 trực thăng chở quân (đồ tiếp tế), 4 trực thăng võ trang, trang bị đầy đủ và thực phẩm khô quân đội (lương khô) tiếp tế khẩn cấp.

Cả bộ chỉ huy tiền phương Quân Đoàn I do Trung Tướng Lâm Quang Thi chỉ huy và bộ chỉ huy sư đoàn 1 Không Quân tập trung tại núi Đá Bạc chờ ban lệnh xuất phát. Trên bầu trời có một phi cơ quan sát L-19 bay bao vùng, dùng máy phóng thanh kêu gọi phiá Việt Cộng tôn trọng lệnh ngừng bắn, để chúng tôi bay vào tiếp tế lương thực cho đơn vị bạn, tuyệt đối không dùng hỏa lực nếu không chấp hành lệnh ngừng bắn, chúng tôi sẽ cho phi cơ chiến đấu oanh kích, thả bom nát khu vực xung quanh đỉnh núi. Khi loa phóng thanh dứt lời, nhiều phi tuần phản lực F-5, A-37 cất cánh từ phi trường Đà Nẵng bay ra thị uy, tiếng động cơ phản lực gầm thét vang trời.

Có lẽ vì khó tin được Việt Cộng, bộ chỉ huy hành quân ra lệnh cho riêng chiếc trực thăng của tôi chở 10 bao gạo 50 kg bay vào “thử lửa” đầu tiên cùng hai trực thăng võ trang bay theo hộ tống. Tôi bay lên đỉnh núi, phải thi hành lệnh mà lòng ngổn ngang trăm mối: liệu địch quân có tha mạng mình không? Bị bắn rớt giữa rừng thế này, có ai vào cứu được mình không? Chẳng lẽ mình phải làm vật tế thần cho bọn khát máu, vô thần?

Tôi điều khiẻn trục thăng bay lên gần tới đỉnh núi, bỗng nghe tiêng súng AK rồi tiếng lốp bốp đạn trúng vào thân phi cơ khá nhiều. Lúc đó hệ thống âm thanh (truyền tin) bị gián đoạn, tôi cố gắng bay lên tới đỉnh núi cho cơ phi đạp nhanh xuống 10 bao gạo, rồi quay đầu bay về vì đằng trước đạn lửa của địch bắn lên đầy trời, mà ở lại cũng khó sống… Tôi nhìn về phiá sau trong bụng phi cơ, lính tráng “phe ta” leo lên lúc nào đã gần đầy trực thăng.

Thoát được đáp xuống an toàn, cả phi hành đoàn mừng như chết đi được sống lại. Tất cã 14 lỗ đạn tiểu liên AK đề lại trên thân tầu làm kỷ niệm, trục chong chóng đuôi trúng đạn gần đứt lià, nếu phải bay them, có lẽ sẽ bị rơi như chuồn chuốn gẫy cánh.

Tôi bay về đáp xuống, vị tư lệnh tiền phương kêu gọi tất cả vào ẩn núp trong hầm, để cho nhiều phi tuần phản lực vào oanh kích tan nát khu vực xung quanh đỉnh núi. Hết đợt các phi tuần phản lực oanh kích, bộ chỉ huy ra lệnh cho Đại úy Thọ hướng dẫn hợp đoàn bay lên, nhưng hỏa lực phòng không của địch vẫn còn mạnh nên phi vụ hủy bỏ. Lệnh cuối cùng cho binh sĩ trên đỉnh Bạch Mã tùy quyền tìm đường rút lui, cố tránh bom đạn đánh phủ đầu quân địch lần cuối cùng. Chúng tôi đứng nhìn, ngậm ngùi, thương sót cho các chiến hữu phải cố gắng tự mưu sinh thoát hiểm, tránh né cả bom đạn của mình.

Tôi thăm dò hỏi thăm tin tức sau này, được biết riêng đơn vị Nha Kỹ Thuậtvề đến Đà Nẵng được hơn một nửa. Căn cứ trưởng lúc đầu là Thiếu Tá Nguyễn Hải Triều, sau này trong phi vụ  cuối cùng (hình như) là Đại Úy Minh. Chuyện này tôi không được biết nên lúc bay vẫn cứ gọi ông Triều.

Kính xin anh em NKT, có ai biết rõ chiến sử Bạch Mã, xin ngỏ lời ôn lại kỷ niệm đau thương. Hiện ở Dallas có Trung Úy Ngợi, một chiến hữu NKT tôi thường gặp trước đó Bạch Mã.

KB. Phan Văn Phúc

Previous
Previous

Các trận đánh biên giới Nam Việt Nam

Next
Next

Huyền thoại Westmoreland trong chiến tranh Việt Nam